Gã sai vặt đang chia cơm cho lao công tiếp theo bật cười: “Thúc, ngài cứ yên
tâm mà ăn đi! Đại nhân của chúng ta nói một người phải ăn nhiều thế này!”
Nam tử kia kinh ngạc há hốc mồm, hắn nhìn cơm rau trong bát mình, biểu
cảm trên mặt dần chuyển từ không thể tin nổi sang cuồng hỉ.
Hắn vội vàng hướng về phía Thẩm Tranh đang đứng bên cạnh cảm ơn: “Đa tạ
Huyện lệnh đại nhân!”
Bình thường họ đâu có nỡ một bữa ăn nhiều như vậy! Thế này phải no đến tám
chín phần rồi!
Lúc ở nhà, mỗi bữa họ chỉ dám ăn no năm phần, không còn cách nào khác,
lương thực căn bản không đủ, nếu bữa này ăn no, bữa sau chẳng biết ở đâu ra.
Bữa nào cũng no năm phần đương nhiên sẽ đói, thậm chí chưa đầy một canh
giờ sau bữa ăn đã đói rồi, đói thì làm sao? Uống nước cầm hơi thôi.
Lúc đó khi chiêu mộ lao động, mọi người đều vì bốn mươi văn tiền công mà
đến, trên bố cáo tuy có ghi cơm nước bao no, nhưng chẳng ai thực sự tin,
tưởng rằng có thể uống chút cháo đã là cực tốt rồi, mà nay lại thực sự được ăn
no nê!
Nhận thức này khiến lao công đã nhận được cơm cảm thấy mình như đang
nằm mơ một giấc mộng đẹp.
Những lao công còn đang xếp hàng phía sau nhìn thấy người phía trước bưng
bát đi qua, từng người một đều vươn cổ thật dài, muốn xem trong bát đựng
thức ăn gì.
Trời ạ! Họ thấy cái gì thế kia! Cơm rau đầy vun trong một cái bát tô lớn!
Lao công đang xếp hàng lập tức đứng không vững, người sát người muốn chen
lên trước, chỉ muốn mau chóng đến lượt mình!
Một nữ tử có thân hình vạm vỡ trong hàng bắt đầu lo lắng: “Sao lại múc cho
họ nhiều như vậy, chỗ đó đủ cho ta ăn no căng bụng rồi, liệu đến lượt chúng ta
có bị ít đi không!”
Bà thẩm đứng sau vỗ vai nàng an ủi: “Không đâu, Huyện lệnh đại nhân chẳng
phải đang đứng đó nhìn sao”
Nữ tử vạm vỡ ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tranh đang đứng cạnh gã sai vặt
công trù, tức thì liền yên tâm.
Có Huyện lệnh đại nhân ở đây, gã sai vặt công trù chắc chắn sẽ không bạc đãi
nữ tử bọn họ.
Mỗi lao công khi nhận được cơm rau của mình, phản ứng đầu tiên đều là ôm
bát không dám tin, mãi đến khi họ ăn miếng cơm trắng tinh và rau xanh mang
theo mỡ heo vào miệng, mới cảm thấy bát cơm rau này chân thực đến thế.
Gạo trắng hàng thật giá thật, bát cơm trắng có thể ăn no bụng!
Lao công chia thành tốp ba tốp năm ngồi vây quanh một chỗ, lúc mới bắt đầu
mọi người đều cắm cúi ăn phần cơm trong bát mình.
Đợi khi họ ăn no được sáu bảy phần, mới có tâm trí chuyện trò.
“Đây là bữa cơm thoải mái nhất của lão Lưu ta từ đầu năm tới giờ!” Một nam
tử trung niên cơ bắp cuồn cuộn, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nói.
“Ai mà chẳng thế! Ta còn đang nghĩ để dành một ít mang về cho mụ vợ nhà ta
đây!”
Người bên cạnh nghe xong có chút lo lắng: “Thế không được đâu, trước đây ta
đi làm thuê bên ngoài, tuyệt đối không được mang đồ của chủ về nhà”
Những người xung quanh cũng đồng thanh phụ họa.
Tiểu đội trưởng của mấy người này lập tức quyết định:
“Hôm nay cứ tự mình ăn trước đã, đợi sau khi chúng ta thu quân, ta hỏi Đại đội
trưởng rồi hãy hay! Đừng có tán gẫu nữa, Huyện lệnh đại nhân đối đãi với
chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên tận tâm hơn mới phải, mau ăn đi, ăn xong
còn làm việc!”
“Được!” Mọi người cũng thấy tiểu đội trưởng nói có lý, đồng loạt vùi đầu ăn
cơm, loáng cái đã liếm sạch hạt gạo cuối cùng trong bát.
Lai thúc của công trù thấy lao công đều đã ăn gần xong, liền tiến lên gọi Thẩm
Tranh và Hứa chủ bạ.
“Thẩm huyện lệnh, Hứa chủ bạ, chắc vẫn chưa dùng bữa nhỉ, nếu không chê thì
hãy cùng ăn với bọn tiểu nhân đi”
Thẩm Tranh nghe xong lại không đồng tình: “Lai thúc, trước đây ở huyện nha
ngày ngày đều ăn cơm do ngài nấu, ngay cả cháo trắng rau dưa cũng có
hương vị riêng, hôm nay ta đang đợi ngài gọi đây này. Hơn nữa, mọi người
cùng nhau ăn cơm thì có gì mà chê với không chê”
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-15-them-canh-xuong-ong-cho-moi-
nguoihtml]
Hứa chủ bạ cũng ở bên cạnh gật đầu.
Lai thúc nghe lời Thẩm Tranh thì niềm vui không kìm nén được trên mặt,
nhưng lại cố đè nén khóe miệng: “Đại nhân đừng khen nữa, kẻo lão già này lại
tưởng mình là ngự đầu bếp mất!”
Giữa những lời trêu đùa của ba người, họ đi đến cái lán nhỏ dựng tạm của
công trù, trong bát của mọi người đã xới sẵn cơm trắng, giữa bàn gỗ bày hai
đĩa rau nhỏ.
Thẩm Tranh quả thực cũng đói rồi, giơ tay chào mời mọi người ngồi xuống ăn
cơm.
Lúc đầu, các gã sai vặt của công trù đều cực kỳ câu nệ, được ngồi cùng bàn ăn
cơm với Huyện lệnh và Chủ bạ, đây là chuyện trước đây họ có nằm mơ cũng
không dám nghĩ tới!
Thế mà Huyện lệnh đại nhân lại vừa ăn cơm vừa kể chuyện cười cho họ nghe!
Trong phút chốc nàng đã khiến mọi người cười rộ lên, đám đông tức thì không
còn căng thẳng như vậy nữa, Huyện lệnh đại nhân quả thực là người bình dị
gần gũi!
Sau khi mọi người đã no nê, Thẩm Tranh gọi Lai thúc lại: “Lai thúc, sau này có
thể thêm cho mỗi người một bát canh không?”
Lai thúc chẳng cần nghĩ ngợi liền trả lời: “Chuyện này có gì mà không được,
chiều nay tiểu nhân sẽ cho gã sai vặt dựng vài cái lò đơn giản ở bên này, sau
này trước bữa cơm sẽ đun cho mọi người!”
Thẩm Tranh nghĩ đến thức ăn lúc nãy của mọi người, rau xanh tuy có cho chút
mỡ heo để xào, nhưng chung quy vẫn thiếu chất đạm, cứ kéo dài như vậy là
không ổn.
Dân huyện Đồng An quanh năm chẳng được mấy lần ăn thịt, làm lụng nặng
nhọc lâu ngày, cơ thể sẽ ngày càng yếu đi.
Hiện tại nàng đúng là không có năng lực kinh tế để thêm thịt cho mọi người,
nhưng canh xương chắc vẫn có thể lo được.
Mà Thẩm Tranh biết, loại canh Lai thúc hiểu chắc chỉ là nước đun sôi cho
thêm vài lá rau, vì dân huyện bình thường cũng chỉ có tiêu chuẩn ăn uống như
vậy.
Nàng chỉ đành mở lời hỏi: “Lai thúc, không biết đồ tể trên trấn mấy ngày mới
mổ một con heo?”
Lai thúc ở bên cạnh nghe thấy lời Thẩm Tranh, còn tưởng nàng muốn thêm thịt
cho mọi người ăn!
Lão vội vàng xua tay, bộ dạng đầy vẻ xót tiền: “Đại nhân, huyện nha chúng ta
không mua nổi nhiều thịt thế đâu, nhiều lao công như vậy, cho dù mỗi người
chỉ ăn một miếng thịt heo, một ngày cũng phải mất mấy chục cân rồi!”
Mèo con Kute
Thẩm Tranh mỉm cười lắc đầu, tình cảnh huyện nha hiện giờ, lấy đâu ra thịt mà
ăn.
“Lai thúc, ta biết chúng ta bây giờ chưa ăn nổi thịt, chẳng phải đang tính xem
có thể đến chỗ đồ tể mua ít xương ống lớn về hầm canh cho mọi người uống
không, dù sao cũng có chút mùi dầu mỡ”
Lai thúc nghe xong lời Thẩm Tranh cũng sáng mắt lên, sao lão lại không nghĩ
ra nhỉ!
Mặc dù đồ tể bày sạp thịt lần nào cũng lóc sạch sành sanh vụn thịt trên xương
ống, nhưng canh hầm từ xương ống lớn lại đậm đà mùi thịt, vả lại chỉ cần mấy
khúc xương ống là có thể hầm được một thùng canh lớn, còn có thể dùng đi
dùng lại!
Mà dân huyện bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đến chỗ đồ tể mua một khúc
xương ống về hầm canh nếm chút mùi thịt, nhưng nay huyện nha mua số
lượng lớn, giá cả cũng sẽ rẻ hơn, lại tiết kiệm hơn nhiều so với việc dân làng tự
mua về hầm riêng lẻ!
“Ý tưởng này của đại nhân cực tốt, tiểu nhân vừa khéo có quen đồ tể A Nam ở
đầu đông thôn, giờ đi tìm hắn nói chuyện ngay! Chỉ là không biết hôm nay hắn
còn xương ống không nữa”
Lai thúc lúc này chỉ hận không thể lập tức lên trấn bê toàn bộ xương ống trên
sạp của A Nam về hầm canh cho mọi người uống!
Thẩm Tranh nhìn bộ dạng vội vàng của lão bèn khuyên nhủ: “Không gấp đâu
Lai thúc, hôm nay nếu không còn thì một hai ngày sau có cũng được”
Lai thúc gãi đầu, cười vẻ ngại ngùng với Thẩm Tranh: “Đại nhân, tính tiểu nhân
là vậy, cứ nghĩ đến việc gì là hận không thể làm xong ngay lập tức, tiểu nhân
vẫn cứ đi xem thử trước đã”
Thẩm Tranh đến huyện Đồng An đến nay cũng đã hơn một tháng, đương nhiên
là hiểu sơ qua tính cách của Lai thúc, cũng không mở miệng ngăn lão nữa.
“Ngài dẫn theo gã sai vặt đi, đẩy cả xe bò theo, nếu có thì mua trực tiếp luôn,
về rồi tìm Hứa chủ bạ lĩnh bạc”
“Được lẹ!”
Lai thúc lập tức quay đầu chào hỏi hỏa kế đẩy xe bản xe lên, phong phong hỏa
hỏa hướng về phía trên trấn mà đi.