Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh

Chương 46: Dân làng huyện Tuyền Dương gây khó dễ cho đội đào kênh ---



Sẵn sàng

Thẩm Tranh nhét ngân phiếu vào ngực hắn: “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi,

sau này cơ hội chúng ta kiếm bạc còn nhiều lắm”

Mặc dù đúng là nàng yêu tài thật, nhưng lúc này huyện nha đang cần tiền,

nàng vốn là dựa vào danh nghĩa huyện lệnh mới có được lễ bồi tội này, nếu

đem số tài vật này chiếm làm của riêng, chính nàng buổi tối cũng chẳng ngủ

ngon được.

Hơn nữa nàng còn có khối cách kiếm tiền, nếu chỉ câu nệ vào ba ngàn lượng

này thì cũng quá nhạt nhẽo rồi.

Sau đó nàng lại cùng Hứa chủ bạ bắt đầu kiểm kê những vật phẩm Phương gia

đưa tới. Chỉ riêng vải vóc thượng hạng đã có mấy chục sấp, gạo mì dầu muối

trà rượu một số lượng không nhỏ.

Nàng không khỏi tắc lưỡi: “Phương gia này đúng là giàu nứt đố đổ vách. Ngày

đó Phương Tử Ngạn ở trên phố rêu rao Phương gia hắn còn nhiều tiền hơn cả

cái huyện Đồng An này của ta, ta còn không tin”

Hứa chủ bạ cầm bút ghi chép từng món vào sổ sách, cúi đầu nói: “Lời hắn nói

chắc là thật đấy. Không chỉ huyện Tuyền Dương, mà việc làm ăn ở các huyện

lân cận Phương gia đều có nhúng tay vào”

Đúng là không so bì được, Thẩm Tranh vội vàng điều chỉnh lại tâm thái.

Hiện tại huyện Đồng An của nàng cũng coi như đang phát triển đi lên, tuy tiến

độ chậm chạp nhưng đi một bước chắc một bước, sớm muộn gì cũng có ngày

khiến người khác phải đỏ mắt ghen tị.

Trong một tháng tiếp theo, Thẩm Tranh và Lý Hoành Mậu cứ cách một ngày lại

đổi ca một lần, làm thủ tục cấp lương phiếu cho dân các làng.

Hứa chủ bạ thì chẳng có ai đổi ca cho, trông người gầy sọp đi hẳn.

Thẩm Tranh cứ cách vài ngày lại tới điểm đào kênh kiểm tra tiến độ, tiện thể

mang theo tiền công mấy ngày tới giao cho lý trưởng, để họ thay mặt phát cho

phu phen.

Lao công mỗi ngày tan làm đều được nhận tiền công của ngày hôm đó, tự

nhiên ai nấy đều tràn đầy kình lực.

Lưu Bào Nha vết thương đã lành hòm hòm cũng gia nhập đội ngũ đào kênh.

Mặc dù có phần ăn của hắn nhưng so với tiêu chuẩn của lao công thì kém

không chỉ một chút, bếp công còn phải chuẩn bị riêng phần cho hắn. Lao công

tuy không ức hiếp đánh đập hắn nhưng cũng cực kỳ không ưa hắn.

Hiện tại việc đào kênh đã đi vào giai đoạn cuối, họ chỉ cần đào nốt đoạn cuối

cùng ở làng Thanh Viễn là có thể chính thức hoàn thành, ước chừng chỉ cần

khoảng ba ngày nữa.

Làng Thanh Viễn của huyện Đồng An và làng Lâm Mộc của huyện Tuyền

Dương giáp ranh với nhau. Theo bản đồ Thẩm Tranh vẽ, đoạn cuối cùng này

chính là từ ranh giới hai làng kéo dài cho tới hạ lưu con sông lớn khởi đầu kia.

Tuy nói là đào ở ranh giới hai làng, nhưng theo bản đồ độ chính xác cao mà hệ

thống cung cấp, bọn họ không hề lấn chiếm ranh giới, chỉ là con kênh đó nằm

khá gần làng Lâm Mộc.

Nào ngờ hôm nay, hai bên lại nảy sinh xung đột.

“Người huyện Đồng An kia! Đây là địa phận huyện Tuyền Dương của chúng ta,

ai cho phép các người động thổ!”

Đám thôn dân làng Lâm Mộc thuộc huyện Tuyền Dương, kẻ nào kẻ nấy đều lộ

vẻ hung thần ác sát, nhìn chằm chằm vào những phu dịch của huyện Đồng An,

ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Phu dịch huyện Đồng An thấy bọn họ khẳng định như đinh đóng cột, đều lần

lượt dừng việc trong tay lại, đưa mắt nhìn Trương lý chính của làng Thanh Viễn

như muốn cầu cứu.

Trong lòng Trương lý chính cũng không nắm chắc, cầm bản đồ trong tay xem

đi xem lại mấy lần, mới dám chắc chắn rằng bọn họ thực sự không hề lấn

chiếm biên giới.

Ông nâng tay đưa bản đồ cho Vu lý chính của làng Lâm Mộc, thái độ cực kỳ

hòa nhã mà lên tiếng:

“Vu lý chính, ngài xem bản đồ này đi, gò đất nhỏ này nằm trong địa phận

huyện Đồng An chúng ta, mà chúng ta cũng chưa từng bước qua gò đất đó,

chắc hẳn các vị đã có sự hiểu lầm rồi”

Vu lý chính đứng trước mặt ông mặc y phục bằng vải lanh mịn sạch sẽ, còn bộ

đồ vải thô trên người ông đã giặt đến bạc màu. Dưới sự đối lập đó, khí thế của

Trương lý chính ngay từ đầu đã thấp hơn một bậc.

Vu lý chính làng Lâm Mộc vung tay hất văng bản đồ trong tay ông đi, thái độ

vô cùng ngạo mạn mà nói:

“Ai mà biết các người chép cái bản đồ này từ cuốn thoại bản quê mùa nào ra.

Ta nói các người lấn chiếm, thì chính là các người lấn chiếm!”

Lời này đã châm ngòi cơn giận của đám đông huyện Đồng An. Bọn họ đều biết

bản đồ đào kênh kia là do đích thân Huyện lệnh đại nhân vẽ ra, mà nay lại bị

một lý chính của huyện Tuyền Dương sỉ nhục như vậy.

Triệu Thổ và Triệu Thủy tuổi trẻ khí thịnh, nghe thấy Huyện lệnh đại nhân bị

nhục mạ thì không thể nhẫn nhịn thêm nửa phần. Hai người nhấc bổng đòn

gánh trong tay, chỉ thẳng vào mặt Vu lý chính!

theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-46-dan-lang-huyen-tuyen-duong-

gay-kho-de-cho-doi-dao-kenhhtml]

“Ngươi là cái thớ gì mà dám phỉ báng Huyện lệnh đại nhân của huyện Đồng An

ta như thế!”

“Ngươi!” Vu lý chính nghe nói bản đồ này do Huyện lệnh huyện Đồng An vẽ,

thân hình có chút cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng bị hai tên nhóc con chỉ

thẳng mặt mà mắng khiến lão càng thêm giận dữ.

Lão chỉ tay vào Triệu Thổ và Triệu Thủy quát: “Trói hai thằng ranh không có

giáo dưỡng này lại cho ta, để ta thay mặt Huyện lệnh các ngươi dạy dỗ các

ngươi một trận ra trò!”

Đám thôn dân làng Lâm Mộc đứng sau lưng lão lập tức tiến lên, từng bước ép

sát về phía Triệu Thổ và Triệu Thủy.

Phu dịch huyện Đồng An cũng vây lại, bày ra tư thế bảo vệ, che chắn trước mặt

hai thiếu niên.

“Đây là địa phận huyện Đồng An ta! Các ngươi đừng hòng bắt nạt người của

Đồng An!”

Triệu Thổ và Triệu Thủy bị mọi người che chắn phía sau, trong lòng vô cùng

cảm động. Hai người chỉ vừa mới đến huyện Đồng An không lâu, vậy mà đã

được mọi người che chở đến mức này.

Nhưng hai người không muốn trốn sau lưng mọi người như rùa rút cổ, bèn lấy

hết sức bình sinh chen lên phía trước.

Khổ nỗi bức tường người phía trước quá dày, bọn họ chỉ có thể đứng sau nghe

thấy tiếng đối đầu của hai bên.

Chỉ nghe Vu lý chính cười lạnh một tiếng: “Hôm nay ta phải cho các ngươi thấy

rõ, ta có động được vào hai thằng nhãi này hay không! Bảo tên Huyện lệnh kia

chuẩn bị đến nha môn huyện Tuyền Dương ta mà chuộc người đi!”

Lão dám nói như vậy tự nhiên là có chỗ dựa. Lão vốn là cậu ruột của Chủ bạ

huyện Tuyền Dương, ở huyện nha Tuyền Dương tự nhiên cũng có chút tiếng

nói.

Hơn nữa huyện Tuyền Dương giàu có hơn huyện Đồng An không biết bao nhiêu

lần, trong mắt lão, người huyện Đồng An dù có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ là

một lũ chân lấm tay bùn mà thôi.

Huống chi bây giờ nữ huyện lệnh kia không có mặt, lão cứ bắt người đi trước,

nàng ta thì làm gì được? Chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn đến chuộc người

sao.

Ngay khi hai bên đang giằng co không dứt, từ phía sau đám người huyện Đồng

An truyền đến một giọng nói:

“Bản quan lại không biết vị lý chính đại nhân đây là thần thánh phương nào,

mà có thể sai bảo được cả bản quan cơ đấy?”

“Huyện lệnh đại nhân tới rồi!” Dân huyện Đồng An lập tức nhận ra giọng nói

của Thẩm Tranh, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ an tâm.

Có Huyện lệnh đại nhân ở đây, mọi người như có được cột trụ vững chắc, tự

nhiên không còn sợ người của huyện Tuyền Dương nữa.

Bọn họ nhường ra một lối đi, Thẩm Tranh sắc mặt bình thản, chậm rãi bước tới,

đứng trước mặt đám đông huyện Đồng An.

Hôm nay nàng vốn định đến xem tiến độ đào kênh cuối cùng, nào ngờ người

Tuyền Dương lại diễn cho nàng xem một vở kịch hay. Nàng đã đứng phía sau

đám đông một lúc lâu, nghe rõ mười mươi đầu đuôi câu chuyện.

Vu lý chính làng Lâm Mộc vừa nhìn thấy Thẩm Tranh, trong lòng thầm mắng

nàng ta hôm nay sao lại khéo thế không biết, thật là khiến lão tiến thoái lưỡng

nan.

Nhưng trên mặt lão lập tức nở nụ cười: “Huyện lệnh đại nhân, tiểu nhân là lý

chính làng Lâm Mộc thuộc huyện Tuyền Dương, Chủ bạ huyện nha là cháu

ngoại ruột của tiểu nhân”

Lão lúc này khai báo thân phận là muốn Thẩm Tranh nể mặt cháu lão mà bỏ

qua chuyện này.

Thẩm Tranh cười thầm trong lòng, nàng hiểu rõ ý đồ của lão, nhưng liệu nàng

có để lão toại nguyện?

Nàng mỉm cười lên tiếng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt:

“Vị cậu của Chủ bạ đây nói huyện Đồng An ta đào kênh sang địa phận của các

người, quả thực có chút sai biệt so với bản đồ bản quan vẽ. Hay là gọi cháu

ngoại ngài đến đây đối chất trực tiếp với bản quan cho rõ ràng, bản quan hôm

nay sẽ ở đây đợi hắn”

Trên trán Vu lý chính lập tức lấm tấm mồ hôi mỏng, nữ nhân này quả thực khó

đối phó, chẳng nể mặt chút nào.

Mèo con Kute

Nếu hôm nay lão có thể bắt người về trước thì tự nhiên chiếm thế thượng

phong, nhưng giờ nàng ta đã xuất hiện, mở miệng là đòi cháu lão đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.