“Nương, sao người lại cõng nhiều đồ thế này, chắc mệt lắm rồi?” Đúng lúc này,
Ngưu Phương Thảo cũng nghe thấy tiếng động chạy ra. Nàng tiến tới đòi La
Trúc Lan đặt giỏ xuống để nàng cõng.
“Nương, nương, chúng con đến giúp người đây” Trần Thiện Bảo và Trần Diệu
Ngữ cũng vây quanh đòi giúp.
Chỉ có tiểu bằng hữu Trần Tử Mục đứng bên cạnh có vẻ khó xử. Hắn nhìn tổ
mẫu, rồi lại nhìn cha và Nương, không biết nên giúp ai.
Thông minh như hắn cũng không băn khoăn lâu, rất nhanh đã quyết định.
Tổ mẫu và cha đều có người giúp rồi, vậy hắn giúp nhị thúc vậy, nhị thúc chẳng
có ai giúp, thật đáng thương.
“Nhị thúc, nhị thúc, con giúp thúc xách, Tử Mục giúp nhị thúc” Hắn đã quyết
tâm, liền trực tiếp tiến lên nhận lấy đồ vật trong tay Trần Tùng Bình.
Trần Tùng Bình không từ chối thiện ý của hắn, nhưng cũng không dám để hắn
cầm đồ nặng, bèn tùy tiện chọn một thứ nhẹ nhàng đưa cho hắn.
Trần Tử Mục chụm hai tay lại giơ trước ngực, nâng đồ vật lên để không bị kéo
lê dưới đất, hắn thở hì hục rồi quay người đi vào sân.
Tiểu gia hỏa giống như một chú Corgi di động, lật đật chạy, trông rất buồn
cười.
Vốn dĩ những người còn đang câm nín trước Điền Thúy Nga đều quên đi
chuyện không vui, vui vẻ bước vào sân.
“Nương, nhiều đồ thế này” Đợi khi mọi thứ được dỡ xuống hết, Ngưu Phương
Thảo đều kinh ngạc.
“Nương, nhân sâm đó có phải bán được rất nhiều tiền không?” Điền Thúy Nga
cũng kinh ngạc, nhưng thị rõ ràng quan tâm đến chuyện tiền bạc hơn.
“Không nhiều đâu, không nhiều. Trong nhà thiếu thốn mọi thứ, những thứ cần
sắm sửa vẫn phải sắm sửa thôi” La Trúc Lan trước hết trả lời Ngưu Phương
Thảo, sau đó quay sang nhìn Điền Thúy Nga.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Thúy Nga một lúc, không hề trả lời
câu hỏi của thị.
“Nàng hỏi gì thế? Đây là điều nàng nên hỏi sao?” Trần Xuân Lai vội vàng kéo
thê tử mình.
“Tránh ra, hỏi một chút thì làm sao, ta cũng là một thành viên của gia đình này
mà” Điền Thúy Nga gạt tay trượng phu ra, vô cùng bất mãn.
La Trúc Lan cũng không thèm để ý đến lời lầm bầm của Điền Thúy Nga, bắt
đầu chia đồ vật.
La Trúc Lan quả thực đã mua rất nhiều thứ.
Đại phòng và Nhị phòng đều được chia rất nhiều, từ y phục, giày dép, chăn
màn trong nhà, cho đến trâm cài tóc, hoa tai cho người trong nhà, nói chung là
mua vô số kể.
La Trúc Lan cũng không rõ ai thiếu gì, nên nàng đã mua một ít mọi thứ.
Kể cả Điền Thúy Nga, nàng ta cũng không thiếu thứ gì. Những thứ mua cho
Ngưu Phương Thảo thì thị cũng có một phần.
Lũ trẻ và nam nhân trong nhà cũng được mua không ít.
Ngược lại, bản thân nàng lại không mua gì.
Nàng chỉ thấy vài chiếc trâm gỗ khá đẹp nên mua hai chiếc, vì ở hiện đại hiếm
khi dùng đến, nên cảm thấy hứng thú hơn.
Nhưng những thứ khác, so với đồ hiện đại thì thực sự khiến người ta chán ghét
một chút, nên nàng đã không mua gì cho mình.
Ngưu Phương Thảo thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy cảm động. Nương đã
mua cho tất cả mọi người nhiều đồ như vậy, duy chỉ không mua cho bản thân,
người thật vĩ đại, thật đáng cảm kích.
Còn Điền Thúy Nga, thị nhìn Ngưu Phương Thảo với vẻ mặt cảm động, trong
lòng chỉ thấy đó là một kẻ ngốc.
Đợi mọi người tự mình mang đồ về phòng, cũng không còn ai hỏi nhân sâm rốt
cuộc bán được bao nhiêu tiền nữa.
Điền Thúy Nga thì không dám hỏi nữa. Lúc này, tâm trí thị tạm thời bị những
món đồ kia thu hút, cũng không nghĩ đến việc hỏi.
Còn Ngưu Phương Thảo, nàng từ đầu đến cuối đều không dám hỏi. Nương nói
gì nàng nghe đó, nương không nói thì nàng không đề cập tới. Vốn dĩ gia đình
này là do nương làm chủ, nàng là một người tức phụ, sao có thể vừa mở miệng
đã hỏi chuyện tiền bạc được.
Cũng không cần họ mở miệng. Đợi khi trở về các phòng, trượng phu của họ đã
nói hết mọi chuyện rồi.
Đối với chuyện nhân sâm bán được bao nhiêu tiền, La Trúc Lan cũng không hạ
lệnh cấm tiết lộ, bởi vì nàng nghĩ, người thành thật thì dù có đặt tám trăm
lượng trước mặt hắn, hắn cũng không động lòng; người không thành thật,
ngươi có nói thế nào cũng không thể giữ miệng hắn lại.
Đặc biệt là người Đại phòng, dù nàng có nói không được kể cho tức phụ, thì
Đại nhi tử kia cũng không thoát khỏi sự tra hỏi của Điền Thúy Nga.
muoi-thua-ke-nam-dua-con/chuong-18.html]
Chi bằng cứ không phong tỏa thông tin nữa.
“Cái gì?! Tám trăm lượng?!” Quả nhiên, Điền Thúy Nga không nhịn được mà kêu
lên.
Ngay cả Ngưu Phương Thảo ở Tây sương phòng đối diện cũng suýt không nhịn
được mà thốt lên kinh ngạc, may mà nàng kịp thời bịt miệng lại.
Ai cũng biết nhân sâm quý giá, nhưng cũng không ngờ lại đáng giá đến thế.
Tám trăm lượng, thực sự chưa từng nghe nói có nhiều tiền đến vậy.
Họ nằm mơ thấy phát tài cũng chỉ dám mơ đến ba, năm chục lượng.
“Vậy nương có nói đến chuyện phân chia không?” Điền Thúy Nga hỏi.
“Chia? Chia cái gì?” Trần Xuân Lai biết thê tử mình lại sinh tật, cố ý hỏi ngược
lại.
“Tiền bạc ấy, chẳng phải chàng theo nương đi tìm sao, bán được nhiều tiền
như vậy, nương không chia cho chàng một chút nào sao?”
“Nàng bị điên sao! Chia cái gì? Nhà chúng ta còn chưa phân gia mà, nàng
muốn chia tiền gì? Nàng muốn làm gì?” Trần Xuân Lai nổi giận, vung tay nắm
chặt tay Điền Thúy Nga.
“Chàng làm gì! Buông ra! Chưa phân gia thì không thể chia tiền sao? Trước kia
nhà ta nghèo, bây giờ có tiền rồi, mà lại không chia một phân nào cho Đại
phòng chúng ta, Nương chàng muốn độc chiếm để nuôi cha dượng sao?”
Điền Thúy Nga không ngờ Trần Xuân Lai lại phản ứng dữ dội như vậy, thị cũng
nổi giận.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Đừng tưởng ta không biết cha chàng chết thế nào, chàng không biết bên
ngoài đồn nương chàng ra sao à? Bọn họ đều nói nương chàng để ý đến
Trương đồ tể hàng xóm, muốn giếc cha chàng để gả qua đó!”
“Tốt cho ngươi, cái đồ Phụ nhân chết tiệt, ngươi muốn chết sao!” Trần
Xuân Lai gần như tức chết rồi. Nam nhân bọn họ tuy không nhiều chuyện
như nữ nhân, nhưng cũng ít nhiều nghe được phong thanh.
Vốn dĩ cha chết rồi họ còn lo nương thật sự tái giá, nhưng bây giờ nương vẫn
ở nhà sống yên ổn, còn kiếm được số tiền lớn để sắm sửa nhiều thứ cho họ.
Kết quả cái thê tử này lại vì muốn chia tiền mà ăn nói xằng bậy ở đây, quả
thực khiến hắn tức đến phát điên.
Trần Xuân Lai lúc đó liền giáng một cái tát qua, trực tiếp tát Điền Thúy Nga
ngã lăn xuống đất.
Điền Thúy Nga có thể chịu được sao? Tuyệt đối không. Thị không phải là người
chịu thiệt thòi.
Điền Thúy Nga vội vàng bò dậy, tránh việc Trần Xuân Lai tiếp tục đè nàng ra
đánh, thị tóc tai bù xù, trợn mắt lao về phía mặt Trần Xuân Lai cào cấu.
“Nương chàng muốn độc chiếm số tiền này, thị chính là muốn tự mình mang đi
để sống sung sướng, chàng tưởng chàng sẽ được lợi lộc gì ư?” Thị ra tay
nhanh nhẹn, miệng cũng không ngừng nghỉ.
Trần Xuân Lai sơ suất bị cào một vết máu trên mặt. Cái đồ Phụ nhân chết
tiệt này thật sự không muốn sống nữa rồi.
Hắn vung tay đẩy Điền Thúy Nga ra. Điền Thúy Nga cào không được hắn thì
bắt đầu dùng chân đá, tay chân cùng lúc, Trần Xuân Lai vẫn bị ăn thêm vài
đòn.
Điền Thúy Nga chộp lấy cơ hội cắn chặt vào tay Trần Xuân Lai, cắn đến
chết rồi mới nhanh chóng nhảy ra xa.
“Ngươi cũng không phải đồ tốt gì, đúng rồi mà, có người Nương bất an phận
như vậy, đẻ ra giống nòi nào tốt được! Suýt nữa quên, Đại tỷ của chàng, cái đồ
phá của ấy chẳng phải là do nương chàng chưa cưới đã có thai mà sinh ra
sao, một nữ nhân không giữ phụ đạo như nương chàng, tuổi còn nhỏ đã câu
dẫn người ta có con, còn mong thị sau khi phu quân qua đời sẽ giữ được tiết
hạnh ư? Chàng đừng có mà làm ta buồn cười!”
Trần Xuân Lai vốn dĩ bị cắn rất đau, đang cúi đầu xem xét cánh tay bị cắn
mất một miếng thịt, kết quả nghe Điền Thúy Nga nói càng lúc càng khó nghe,
trực tiếp nổ tung.
Hắn một cước đá Điền Thúy Nga bay ra. Cánh cửa cũng bị Điền Thúy Nga đang
bay đập mạnh vào mà bung ra.
phu thê Trần Tùng Bình vốn định chạy ra can ngăn suýt chút nữa bị thị đâm
trúng.
La Trúc Lan cũng mặt mày âm trầm đứng ở cửa sảnh đường, lạnh lùng nhìn về
phía Đông sương phòng, bên tay còn dắt đứa cháu lớn đang sợ đến ngây người
chưa kịp phản ứng.
Thấy cảnh này, nàng bảo Trần Diệu Ngữ và Trần Thiện Bảo đưa đứa cháu lớn
vào hậu viện chơi.
Đợi sau khi tiễn mấy đứa trẻ đi, nàng cũng không tiến lên ngăn cản, vẫn đứng
đó lạnh lùng nhìn.
“Đại tẩu, Đại tẩu” Ngưu Phương Thảo vội vàng đỡ Điền Thúy Nga dậy.
“Đại ca, Đại ca, huynh bớt giận, bình tĩnh một chút” Trần Tùng Bình cũng vội
vàng kéo Đại ca mình lại, sợ hắn đánh chết người.