Trương Đồ Phu
La Trúc Lan ra khỏi quán ăn, lại đi dạo thêm một lúc, phát hiện những quán ăn
lớn nhỏ tương đương khác đều không đông khách bằng quán vừa rồi.
Nàng thấy cũng không cần thiết phải đi nếm thử thêm nữa, bụng cũng no rồi.
Nghĩ đến đứa nhỏ trong nhà đang quấn lấy cô nương mang thai, nàng chuẩn bị
về nhà.
La Trúc Lan biết sáng nay Trần Vân Trân và Hứa Thanh Thanh đã đi chợ mua
đồ ăn, nhưng chưa mua cá. Nàng muốn ăn cá, cũng vừa hay bồi bổ cho Ngưu
Phương Thảo.
Thế là La Trúc Lan đi đến quầy bán cá, “Đại gia, cá này bán thế nào?”
“Có hai loại cá, đây là cá diếc, mười văn một cân; đây là cá vược hoa, mười lăm
văn một cân, ngươi muốn loại nào?” lão già bán cá lần lượt nhấc hai con cá lên
cho nàng xem.
La Trúc Lan nghĩ một lát, cảm thấy cá vược ngon hơn cá diếc, quan trọng hơn
là cá vược có tác dụng an thai ích khí, rất thích hợp cho Ngưu Phương Thảo.
“Ngươi bắt cho ta một con cá vược hoa lớn hơn một chút”
“Được thôi! Có cần giếc mổ không?” lão già bán cá nhanh nhẹn vớt ra một
con cá vược lớn, hỏi nàng có cần giúp đỡ làm sạch không.
“Giếc mổ, nhưng không cần chặt khúc”
lão già bán cá nghe vậy, dùng một chiếc chày gỗ đập chết con cá vược, rồi
cân lên, hai cân tám lạng.
Con cá này không nhỏ, nhà họ bây giờ ít người, ăn thế là đủ rồi.
lão già để La Trúc Lan xác nhận trọng lượng, rồi nhanh chóng cạo vảy, mổ
bụng, cắt mang cá, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
La Trúc Lan trả tiền, xách cá chuẩn bị về nhà.
“Ôi chao, chẳng phải là La muội tử sao? Lâu rồi không gặp nhỉ” Đột nhiên, một
giọng nam thô lỗ vang lên bên tai.
La muội tử? La Trúc Lan có chút nghi hoặc, là đang chào hỏi nàng sao? Nhưng
nàng đâu có quen biết ai.
Nàng giảm tốc độ, nhìn xung quanh.
“Ôi chao, La muội tử mấy ngày nay không nhận ra ta sao? Trước đây ngươi
đâu có thế này” Giọng nói lại vang lên.
La Trúc Lan lúc này đã xác định được nguồn âm thanh.
Nàng nhìn về phía quầy bán thịt lợn bên cạnh quầy cá, một gã đàn ông đang
cười toe toét nhìn nàng.
Đồ tể? Nhà nàng không có thân thích làm nghề bán thịt lợn.
La Trúc Lan thấy hắn đang cười, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy trong mắt hắn
mang theo một tia ý tứ chẳng lành.
“Ngươi quen biết ta?” La Trúc Lan chỉ vào mình, hỏi có phải hắn đang nói
chuyện với nàng không.
“La muội tử nói lời trêu ghẹo ta sao? Ta đương nhiên là nhận ra ngươi, sao vậy,
ngươi không còn nhận ra ta nữa ư?” Gã đàn ông nhoài người về phía trước, như
muốn La Trúc Lan nhìn kỹ hắn.
“Trước kia chẳng phải ngươi bảo ta rằng Trần Hữu Lập chết rồi ngươi sẽ đi
theo ta sao? Trần Hữu Lập đã chết rồi, sao ngươi không đến tìm ta? Hại ta
chờ đợi mỏi mòn đấy”
Ta chịu thua rồi!
La Trúc Lan chợt hiểu ra, kẻ này chính là nhân tình cũ mà nguyên chủ đã tìm
sẵn!
“Ngươi ăn nói hồ đồ gì vậy? Ta căn bản không hề quen biết ngươi, chẳng lẽ
ngươi nghĩ Phụ nhân nghĩ đến phát điên rồi sao?” La Trúc Lan thấy xung
quanh đã có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn về phía nàng, chỉ muốn nhanh chóng
rời đi.
Nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, nhất thời cũng không biết nên
giải quyết thế nào.
“Muốn đi sao?” Trương Đồ phu bước một bước lớn tới, toan kéo La Trúc Lan lại.
“Ngươi muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật mà quấy nhiễu phụ nữ ư?” La
Trúc Lan hất tay gã đàn ông đang vươn tới, né tránh sang một bên.
“Ôi chao, không nhận nợ hả?” Trương Đồ phu thấy nàng né tránh, ánh mắt
bỗng trở nên hung tợn.
Hắn ta hành động vô cùng lanh lẹ, một bàn tay thoáng chốc đã tóm lấy cánh
tay La Trúc Lan, giống như móng vuốt sắc nhọn, không cách nào bẻ ra được.
Hạt Dẻ Nhỏ
muoi-thua-ke-nam-dua-con/chuong-49.html]
“Ngươi buông tay! Ta sẽ đi cáo quan!” Bỗng dưng bị một kẻ cao lớn vọt tới lôi
kéo, La Trúc Lan vẫn có chút sợ hãi.
Nàng đứng trước mặt Trương Đồ phu, thân hình nhỏ bé, gã tóm lấy nàng chẳng
khác nào xách một con gà con.
Lúc này, xung quanh đã tụ tập không ít người, vốn dĩ chợ rau đã đông đúc, giờ
thì quả thật thành một trò vui.
Mọi người ba năm tụm lại, ghé tai nhau bàn tán, toàn bộ đều nói nàng không
biết giữ mình, câu dẫn người rồi lại không chịu nhận nợ.
“Mọi người đừng tin lời đồn thổi, ta căn bản không hề quen biết hắn, hắn thấy
ta cô thân một mình nên mới muốn bám víu ta thôi”
La Trúc Lan kéo bàn tay đang nắm chặt nàng của Trương Đồ phu, vội vàng giải
thích.
“Hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát, ngoan ngoãn theo ta về nhà làm thê
tử ta đi!” Trương Đồ phu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người, nhìn La
Trúc Lan với vẻ mặt đắc chí.
La Trúc Lan bị vây giữa vòng vây, bị mọi người chỉ trỏ, lại không thể thoát khỏi
tay Trương Đồ phu, nàng nóng nảy đến mức mồ hôi vã ra.
Trương Đồ phu tóm lấy nàng bắt đầu kéo ra ngoài, dường như muốn lôi nàng
về nhà hắn ta.
Mọi người thấy cảnh này, lại bắt đầu chỉ trỏ Trương Đồ phu, dù cảm thấy người
phụ nữ này không đứng đắn, nhưng việc cưỡng đoạt dân nữ giữa thanh thiên
bạch nhật như thế này là phạm pháp luật.
Đúng vậy, Trương Đồ phu nói gì thì là thế đó sao? Có nhân chứng vật chứng gì
không? Chẳng có gì cả, dựa vào đâu mà nói nàng ta có quan hệ bất chính với
hắn.
Bọn họ cũng chưa từng dạm hỏi hay sính lễ, hắn dựa vào cái gì mà trực tiếp
bắt nàng ta về?
La Trúc Lan trực tiếp mở miệng gào lên. Nàng không giằng được tay Trương
Đồ phu, bèn nằm thẳng xuống đất, miệng gào khóc la lối như đưa đám.
“Trời ơi! Không cho người ta sống nữa rồi!” La Trúc Lan sợ Trương Đồ phu kéo
nàng dậy, thân thể dốc hết sức lực đè xuống.
“Trần Hữu Lập ơi! Ngươi là đồ vạn đao sát! Lúc sống chẳng cho chúng ta qua
được một ngày tốt lành, chết rồi cũng không mang ta đi theo, để ta chịu họa
vô vọng này!”
“Ngươi có biết thê nhi ngươi bị ức hiếp thảm thương không! Còn có vương
pháp hay không, giữa thanh thiên bạch nhật lại cưỡng đoạt dân nữ, thật là vô
pháp vô thiên!”
“Cái thế đạo này bao giờ mới cho phụ nữ một con đường sống đây! Trời xanh
ơi!”
La Trúc Lan thực sự không biết la lối ăn vạ, nghĩ gì thì gào nấy, vừa gào vừa
múa tay múa chân lung tung, cố gắng giằng khỏi tay Trương Đồ phu.
Trong số những người vây xem vốn có không ít phụ nữ, nghe loáng thoáng lời
La Trúc Lan nói, đều biết nàng là một quả phụ vừa phu quân qua đời.
Nàng vừa mới phu quân qua đời, đã có kẻ muốn bá vương cứng rắn đoạt lấy
nàng rồi sao?
Cái thế đạo này, phụ nữ vốn đã khó khăn, huống chi là một quả phụ, người
khác chỉ cần mở miệng nói vài câu, là có thể bị nước bọt làm cho chết đuối.
“Người này sao lại như vậy, người ta không đồng ý sao còn cố kéo đi? Sẽ
không phải là kẻ xấu chứ? Có ai quen hắn không?”
“Đây chẳng phải là gã đồ tể bán thịt heo sao, ngày nào cũng ở đây bán thịt,
không biết đã đánh chết mấy người thê tử rồi”
“Ôi chao, vậy ra hắn thấy phu quân người ta chết rồi nên muốn ức hiếp
người ta à, quá là trắng trợn rồi!”
Mọi người chuyển ánh mắt về phía Trương Đồ phu, nhao nhao chỉ trích hắn.
Trương Đồ phu cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, tức đến mặt đỏ
gay, vốn dĩ đã đen, giờ thì đen đỏ lộn xộn, trông như một con gấu lớn đang nổi
giận.
Hắn ta giơ bàn tay còn lại lên, bổ thẳng vào đầu La Trúc Lan.
La Trúc Lan sợ đến suýt tè ra quần. Gã đồ tể ngày ngày giếc heo chặt xương
này mà bổ một đòn xuống, nàng còn sống nổi sao?
Đúng lúc này, một bóng người lao tới, trực tiếp húc Trương Đồ phu lảo đảo, La
Trúc Lan cũng bị văng theo lăn trên mặt đất.
La Trúc Lan tuy không bị bổ, nhưng cũng bị lăn lộn tứ tung.
Cảm thấy Trương Đồ phu đã buông tay, nàng vội vàng bò dậy bằng cả tay lẫn
chân, chạy nhanh nhất có thể đến trốn sau một quầy hàng.
Người vừa tới là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, thân hình cường tráng,
nhìn qua đã biết là một nông phu khỏe mạnh.
“Tiểu tử thối! Ngươi dám đụng vào ta? Ngươi là thứ gì mà dám xen vào chuyện
của ta?” Trương Đồ phu vốn đã lửa giận ngút trời, bị người khác xen ngang một
cước càng thêm phẫn nộ.
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi nằm mơ giữa ban ngày à! Muốn thê tử
thì mời mai mối sính lễ chưa? Dám cướp trắng trợn như vậy, ngươi nghĩ đây là
nơi nào?” Người thanh niên bước vài bước về phía trước, đối mặt với Trương Đồ
phu mà không hề sợ hãi.