Nhà họ Ngưu
“Cha, Nương!” Ngưu Phương Thảo cũng thấy cha nương đang đợi ở cổng nhà
rồi, nàng muốn trực tiếp nhảy xuống, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng liền
nhịn lại, chỉ có thể cao giọng gọi người.
“Ôi chao, đúng là con đã về rồi, cẩn thận chút, cẩn thận chút” cha nương họ
Ngưu đã lâu không gặp nữ nhi, cũng rất nhớ thương.
Ngưu Phú Quý và Vương Thị không biết nữ nhi mang thai, nhưng đợi xe bò vừa
dừng lại liền vội vàng đưa tay đỡ nữ nhi xuống xe.
Ngưu Mậu Đức tự giác cõng chiếc giỏ, bốn người trong nhà cảm tạn Lý đại gia
vài câu, tiễn người đi rồi mới trở về sân nhà mình.
“Sao tự nhiên lại về? Tùng Bình không đi cùng, có phải phu gia con xảy ra
chuyện gì không?” Vương Thị nắm tay nữ nhi vừa đi vào nhà vừa hỏi.
“Không có đâu ạ, nương. Tùng Bình đi đến nhà đại cô tỷ giúp sửa sang nhà cửa
rồi. Bà nội thấy con ở nhà một mình buồn chán nên bảo con về nương gia
thăm mọi người, vừa hay đã lâu không về, nên về ở vài ngày”
Ngưu Phương Thảo cười vuốt ve tay Vương Thị, rồi kéo tay Nương đặt lên bụng
dưới của mình.
“Đây là?” Vương Thị nhất thời không phản ứng kịp, đợi cảm nhận được bụng
dưới của nữ nhi hơi nhô lên, nàng mới ngạc nhiên nhìn nữ nhi, “Mang thai rồi
sao? Con mang thai rồi ư!”
“Mang thai rồi? Phương Thảo, con…?” Ngưu Phú Quý đi theo bên cạnh cũng
nghe thấy cuộc trò chuyện của hai Nương con, nghe thê tử nói vậy cũng nhìn
Ngưu Phương Thảo để xác nhận.
“Vâng ạ, cha, Nương, con mang thai rồi, đã được ba tháng rồi ạ” Ngưu
Phương Thảo chia sẻ niềm vui với người nhà, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Nào nào nào, mau vào nhà nói chuyện” Vương Thị kéo Ngưu Phương Thảo
vào nhà, để nàng ngồi xuống ghế rồi rót cho nàng một cốc nước, nhìn nàng
uống hết.
“Không cần căng thẳng như vậy đâu, giờ con đang khỏe lắm” Thấy Vương Thị
lo lắng, Ngưu Phương Thảo bật cười.
“Con biết gì chứ, khó khăn lắm mới mang thai được, không cẩn thận chút
sao được. Nếu lỡ va chạm gì, có khi con khóc cũng không kịp” Vương Thị
không đồng tình với lời nữ nhi.
“Phải rồi, nghe lời Nương con, lát nữa muốn ăn gì thì bảo Nương con làm cho”
Ngưu Phú Quý đối với chuyện nữ nhi mang thai không thể hỏi han cặn kẽ
như thê tử mình, chỉ có thể ngồi bên cạnh góp lời một cách chọn lọc.
Ngưu Phương Thảo nghe Nương nhắc đến chuyện va chạm thì lại nhớ đến việc
của Đại tẩu Điền Thúy Nga, sợ nói ra sẽ khiến gia đình lo lắng cho hài tử trong
bụng nàng, nên không kể chuyện nàng đã từng bị va chạm, mà chỉ thuật lại
chuyện công công nàng đã qua đời và những việc đã xảy ra ở phu gia trong
suốt thời gian qua.
“Trời ơi! Sao chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng mà lại xảy ra nhiều việc lớn
như vậy chứ” Bởi vì thôn Đào Hoa của họ không gần thôn Nam Sơn, hai thôn ít
kết thân, cho nên không có ai thông báo, họ hoàn toàn không hay biết gì, bằng
không thì cha thông gia qua đời, lẽ ra họ phải đến chịu tang mới phải.
“Ôi, người cũng nên đoán được tình cảnh nhà ta lúc ấy như thế nào rồi. Đừng
nói gì đến họ hàng thân thích, ngay cả Đại cô tỷ của ta cũng chỉ là biết chuyện
công công qua đời sau này thôi”
“Ôi chao thật là nghiệt ngã, vậy Bà bà con thì sao, bà ấy thật sự không sao
chứ? Sau này có khá hơn không?” Vương thị không cảm thấy gì nhiều về cái
chết của Trần Hữu Lập, chỉ kinh ngạc trước những trải nghiệm kỳ lạ của La
Trúc Lan.
Chết đi rồi lại có thể sống lại, sau đó một người vốn thất thường đột nhiên lại
trở nên tốt đẹp, vừa biết kiếm tiền lại còn đối đãi tử tế với người nhà, quả thật
là lần đầu tiên nghe thấy chuyện thần kỳ đến vậy.
“Vâng, bà ấy vẫn còn sống khỏe mạnh. Người xem y phục ta đang mặc, rồi
nhìn gương mặt mập mạp của ta đây, nếu bà ấy vẫn như trước, ta liệu có được
như bây giờ không? nương gia ta cũng chẳng thể quay về được đâu”
Ngưu Phương Thảo biết chuyện về Bà bà dù kể cho ai nghe cũng khiến người
ta kinh ngạc, ngay cả bản thân nàng cũng thường xuyên cảm thán.
“Cũng coi như là một chuyện tốt. Đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, thay đổi
tính nết cũng là điều có thể. Nếu bà ấy đã trở nên tốt hơn, sau này con cứ hết
lòng hiếu kính bà ấy là được” Ngưu Phú Quý cũng thấy vui thay cho nữ nhi.
Không chỉ mang thai, mà ác bà bà cũng đã thay đổi, phu gia lại có tiền, cuộc
sống quả thực đang dần khởi sắc.
muoi-thua-ke-nam-dua-con/chuong-54.html]
“Con biết rồi, cha” Ngưu Phương Thảo nói xong chuyện phu gia, mới nhớ ra
bảo Ngưu Mậu Đức mang hết đồ trong chiếc đòn gánh ra.
Theo từng món đồ được Ngưu Mậu Đức lấy ra khỏi đòn gánh và đặt lên bàn,
cha nương nhà họ Ngưu liên tục cảm thán, nhà họ Trần quả thực đã khá giả
hơn rất nhiều.
Trước kia Phương Thảo về nương gia, nhiều nhất cũng chỉ mang theo hai gói
bánh ngọt, quà cáp bao giờ lại hậu hĩnh đến mức này.
Tuy họ không ham muốn tài vật của nữ nhi, nhưng không thể phủ nhận quả
thực rất vui mừng.
“Ôi chao sao lại mang nhiều đồ đến thế, nhà cũng không có bao nhiêu người,
con mua cho cha con hai lạng rượu là đủ rồi, thật là lãng phí tiền bạc” Vương
thị lẩm bẩm trong miệng, nhưng ánh mắt lại chan chứa ý cười.
“Không nhiều đâu, không thể thiếu rượu của cha được” Ngưu Phương Thảo lấy
rượu đã mua ra đặt trước mặt cha nương. “Trước kia ta cũng chưa từng mang
được gì về cho gia đình, thân làm nữ nhi chưa từng hiếu kính được người, nay
ta có điều kiện, Bà bà ta cũng không phản đối, đây đều là bà ấy bảo ta chuẩn
bị đấy”
“Tốt, tốt, tốt!” Ngưu Phú Quý mở nút rượu ngửi một cái, toàn bộ chính sảnh tức
thì bị mùi rượu nồng đậm lấp đầy.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Tốt lắm, hôm nay chúng ta mượn phúc nữ nhi, ăn một bữa thật ngon, chúc
mừng nó, vui vẻ một chút” Vương thị cũng vô cùng mừng rỡ, lập tức cầm gạo,
bột và thịt mà Ngưu Phương Thảo mang đến đi làm cơm.
Ngưu Phương Thảo giúp sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nàng mới trở về căn phòng
trước khi xuất giá của mình.
Căn phòng vì lâu ngày không có người ở nên chất đống một vài vật linh tinh,
nhưng chiếc giường vẫn còn đó, còn chiếc rương nàng từng dùng trước đây đã
theo nàng về nhà họ Trần.
cha nương nàng nghe nói nàng sẽ về, nên hôm qua đã dọn dẹp sẵn cho nàng
rồi.
Dù sao nàng đã gả đi hai năm, cha nương dù có thương nàng đến mấy cũng
không thể giữ căn phòng y nguyên như cũ, chỉ cần vẫn còn dành phòng cho
nàng ở lại khi về nương gia đã là mãn nguyện lắm rồi.
“Thế nào? Có chỗ nào nhìn không vừa ý không? Nương sẽ bảo cha và huynh
con dọn dẹp lại lần nữa” Ngưu Phương Thảo vừa ngồi trên giường thì Vương
thị đã bước vào.
“Nương” Ngưu Phương Thảo vươn tay kéo bà cùng ngồi xuống. “Làm gì có chỗ
nào không vừa ý ạ, con rất hài lòng. Dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng như vậy, chăn
đệm này còn có mùi thơm thoảng thoảng, đêm nay ngủ chắc chắn sẽ rất ngon
giấc”
“Nói bậy bạ gì đấy, chăn đệm cũ rách có mùi thơm gì chứ, chỉ là nhân mấy hôm
trước trời nắng đẹp thì mang ra phơi thôi”
“Đó chính là hương vị của sự ấm áp mà”
“Cái đứa con này, vậy con cứ nghỉ ngơi trước đi. Đi đường xa xóc nảy cả một
quãng, nằm xuống nghỉ một lát, cơm tối xong Nương sẽ gọi con” Vương thị
giục Ngưu Phương Thảo cởi giày nằm nghỉ rồi mới ra khỏi phòng tiếp tục nấu
nướng.
Ngủ một giấc, ăn xong bữa cơm, Vương thị dẫn Ngưu Phương Thảo đến nhà
ông bà nội thăm hỏi người già, nhân tiện cũng báo tin vui nàng mang thai
cho họ biết.
Hai vị trưởng bối nhà họ Ngưu không kích động như Vương thị và những người
khác, nhưng cũng mừng cho nàng, đặc biệt là bà nội Ngưu Phương Thảo, bà
thở phào nhẹ nhõm. Có thai rồi thì tốt, như vậy cô nương nhà họ Ngưu sẽ
không bị phu gia trả về nữa.
Hai Nương con cũng không ở lại lâu, đặt lễ vật biếu hai vị trưởng bối xuống rồi
cáo từ.
Vì hiếm khi về nương gia, buổi tối Ngưu Phương Thảo ngủ cùng Vương thị.
Nàng nhân lúc không có ai khác, đưa chiếc túi tiền đã chuẩn bị cho Vương thị,
nói đó là lòng hiếu kính của nữ nhi.
Vương thị làm sao có thể nhận, hai Nương con đẩy qua đẩy lại hồi lâu, sau khi
Ngưu Phương Thảo cam đoan rằng mình vẫn còn tiền, Vương thị mới chịu
nhận lấy.