Ngày tháng cứ thế trôi qua trong vô thức, đã đến đêm trước Tết Nguyên Đán.
Đây là cái Tết đầu tiên La Trúc Lan đón ở Hoài An quốc sau khi xuyên không,
đối với nàng mà nói, ý nghĩa phi thường.
Hạt Dẻ Nhỏ
Mặc dù nàng đã quen với lối sống hiện đại, nhưng vào dịp Tết Nguyên Đán này
ở Hoài An quốc, nàng lại cảm nhận được sự ấm áp và niềm vui chưa từng có.
Dù chỉ mới xuyên đến được vài tháng, dù lúc đến cũng đã xảy ra rất nhiều
chuyện phức tạp, dù có nhiều hay ít mâu thuẫn với những người trong gia đình
này.
Nhưng cho đến bây giờ, La Trúc Lan cảm thấy mình đã hoàn toàn hòa nhập
vào thế giới này, và cũng đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật này.
Đây không chỉ là cái Tết đầu tiên của nàng ở đây, mà cũng là cái Tết vui vẻ
nhất mà người nhà họ Trần từng trải qua.
Đặc biệt là còn có cả người nhà họ La. Nhiều năm như vậy không liên lạc,
không qua lại, giờ có thể cùng nhau đón Tết, ai nấy đều vô cùng vui mừng.
La Trúc Lan sắp xếp mọi người chuẩn bị các vật dụng ngày Tết như đèn lồng
đỏ, câu đối, hoa dán cửa sổ, vân vân.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ này, La Trúc Lan lại nhớ đến cuộc sống của mình
ở hiện đại, không khỏi cảm khái vạn phần.
Còn về chuyện Trần Hữu Lập đã chết và vẫn còn tang mới, mọi người đều
không ai cố ý nhắc đến, cũng không ai đề nghị việc phải giữ tang, La Trúc Lan
đành giả vờ như không nhớ tới.
Tốt nhất là cứ đón một cái Tết thật vui vẻ đi. Cái tên tra nam chết tiệt đó, ai
thèm để tâm chứ.
Vào ngày Tết Nguyên Đán, toàn bộ huyện Quảng Thành giăng đèn kết hoa,
khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
Trước đêm Giao thừa, La Trúc Lan dành thời gian ghé qua tiệm may sẵn, lén lút
để Hệ thống Cá Muối quét toàn bộ kiểu dáng y phục và chất liệu vải trong
tiệm.
Sau đó, trong một con hẻm vắng người, nàng dùng Hệ thống Cá Muối mua cho
mỗi người trong nhà một bộ y phục tươi mới, rạng rỡ.
Bởi vậy, vào đêm Giao thừa, tất cả mọi người đều khoác lên mình y phục mới.
Trong hẻm, người người chen chúc, phần lớn là các hài tử trong làng, chúng
khoác y phục mới, mang giày mới, cầm pháo hoa pháo tết, vui đùa ồn ã trong
hẻm.
Người lớn cũng đứng ngay trước cổng nhà mình, nhìn các hài tử vui chơi mà
lòng cũng vui lây.
Ngoài phố lớn, đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, cứ đi vài bước lại có một màn
trình diễn, nào là ca vũ, nào là tạp kỹ, rực rỡ muôn màu, khiến người ta không
kịp nhìn hết, vô cùng náo nhiệt.
Vừa thưởng thức các màn biểu diễn, lại vừa có thể nếm đủ loại món ngon, còn
có các trò giải đố đèn lồng tinh xảo chờ mọi người tham gia.
Sau khi dùng xong bữa cơm tất niên, La Trúc Lan dẫn cả nhà cùng nhau ra
ngoài hòa vào không khí tưng bừng.
Đây là lần đầu tiên nàng đón Tết cổ đại, sao có thể bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng
cho kỹ lưỡng cơ chứ.
Không chỉ riêng nàng, cả người nhà họ Trần hay nhà họ La, đây đều là lần đầu
tiên đón Tết tại huyện thành, lần đầu tiên thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa
đến vậy. Ai nấy đều kích động khôn xiết.
Ngay cả những người nhà họ La vừa trải qua nạn tuyết tai mất đi nhà cửa,
cũng tạm thời quên đi phiền muộn trong khung cảnh huyên náo này.
Ban đêm, pháo hoa nở rộ trên bầu trời huyện thành, tô thêm nhiều màu sắc và
niềm vui cho đêm Tết Nguyên Đán.
La Trúc Lan cũng thả đèn lồng ước nguyện của mình, nàng viết ước muốn của
bản thân lên đèn: Hi vọng Hoài An Quốc có thể phồn vinh thịnh vượng, bách
tính được an cư lạc nghiệp. Hi vọng ta có thể đưa cả gia đình này sống một
cuộc sống ổn định, an hưởng tuổi già tại nơi đây.
Theo sự kết thúc của Tết Nguyên Đán, huyện Quảng Thành lại khôi phục sự
yên tĩnh thường ngày.
Sau cái Tết đầu tiên xuyên không, La Trúc Lan cũng nhận ra mình không còn là
một u hồn vô căn cứ, mà đã trở thành một thành viên của thế giới này.
Nàng quyết định ở lại, nàng sẽ sống ở đây mãi mãi, sẽ lợi dụng Hệ thống Giao
dịch Cá Muối do trời ban tặng này, cùng các con sống một cuộc đời hạnh phúc
vui vẻ.
Sau Tết, ông La, bà La và La Nhã Huệ đã bình phục nhiều.
La Trúc Lan sau một hồi suy nghĩ sâu xa, lại cùng người nhà họ La bàn bạc,
sắp xếp cho họ sống trong căn nhà nhỏ ở hẻm Thanh Hòa.
Điều này cũng là do việc họ ở cùng nhau khiến người nhà họ La cảm thấy
không được tự nhiên, nhất là khi họ cảm thấy La Trúc Lan đã cho đi quá nhiều,
nên La Trúc Lan nghĩ, có lẽ sắp xếp như vậy sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái và
tự tại hơn.
Tuy căn nhà nhỏ bé, người nhà họ La ở vào đó rất chật chội, nhưng may mắn là
có đủ bếp núc, nhà xí và giếng nước, hơn nữa hẻm Thanh Hòa rất yên tĩnh, sẽ
không ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của họ.
Những người sống ở hẻm Thanh Hòa đa phần là các thư sinh đã tiếp nhận nền
giáo dục tốt nhất của thế giới này, phẩm chất tương đối tốt hơn nhiều so với
những nơi khác.
muoi-thua-ke-nam-dua-con/chuong-81.html]
Môi trường cũng rất yên tĩnh, an toàn và thích hợp để cư trú, điều này sẽ giúp
họ thả lỏng tâm trí và tận hưởng không gian sống.
Đối với điều này, người nhà họ La cũng bày tỏ sự hài lòng tuyệt đối.
Tuy nhiên, so với ông La, bà La và phu thê La Đồng Phương, hai người trẻ tuổi
lại thích ở lại nhà họ Trần hơn.
Vừa hay, bên hẻm Thanh Hòa không đủ phòng, nên hai huynh muội họ đã ở lại
nhà họ Trần.
Sau Tết, thư viện đã mở cửa dạy học trở lại, vì vậy Trần Thiện Bảo đã đi, chỉ
còn mình La Vĩnh Khang ở lại.
Còn La Nhã Huệ, dù sao vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, sợ
ngủ cùng người khác sẽ chạm vào chỗ đau, nên nàng ta cũng ở một mình.
Kể từ lần trước Điền Thúy Nga bị lão gia Điền và Lý thị kéo đi, nàng ta đã được
gả đi, tin tức này mãi sau này Trần Xuân Lai mới vô tình nghe được người khác
nói.
Điều này gây ra một sự chấn động không nhỏ trong lòng chàng. Không ngờ lần
trước gặp mặt còn khóc lóc cầu xin chàng cho một cơ hội, mà nhanh như vậy
đã tái giá rồi.
Như vậy cũng tốt. Chàng và nàng ta đã chia tay, tự nhiên không thể tái hợp.
Nàng ta đã bắt đầu một cuộc sống mới, chàng sau này lập thê khác cũng
không cảm thấy có lỗi với nàng ta.
Trần Tử Mục không biết mẫu thân mình đã tái giá, thằng bé đã ít khi nhớ đến
mẫu thân rồi.
Mọi người cũng không nhắc đến Điền Thúy Nga trước mặt thằng bé.
Hôn lễ của Điền Thúy Nga được tổ chức vào một ngày nắng đẹp sau Tết
Nguyên Đán.
vị phu quân mới là một gã tiều phu đã chết thê tử. Cả hai đều không phải là
kết hôn lần đầu, nên cũng không có ai không xứng với ai.
Nhưng gã tiều phu còn có một cô nữ nhi trạc tuổi Trần Tử Mục, điều này khiến
Điền Thúy Nga làm ầm lên một trận, cuối cùng vẫn bị người nhà họ Điền ép gả.
phu thê lão Điền không phải là không thương nữ nhi, chỉ là nữ nhi quá hay gây
rối, mấy cô tức phụ khác đã không thể dung thứ cho nàng ta.
Còn bản thân nàng ta, cứ tìm được kẽ hở là muốn chạy về huyện thành, chẳng
cần nghĩ cũng biết là muốn quay lại quấy rầy Trần Xuân Lai.
Tuy lo lắng cuộc sống tái giá của nữ nhi sẽ không dễ dàng, dù sao nàng ta
cũng đã từng kết hôn sinh con, tự nhiên không thể được yêu thích như những
cô nương tân lần đầu xuất giá.
Nhưng họ cũng không còn cách nào, cứ để nàng ta làm loạn như vậy, ai cũng
đừng hòng sống yên ổn.
Họ cũng đã dò hỏi, nhà kia tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng coi như tạm
ổn, chỉ cần nàng ta sống tử tế, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.
Vì là tái hôn nên chỉ mặc tạm một bộ y phục mới, thu dọn hành lý, cứ thế gả đi
qua loa.
Trên mặt nam nhân rạng rỡ nụ cười, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân hữu,
dẫn Điền Thúy Nga dâng trà cho cha nương hắn, coi như thành thân.
Bàn tiệc cũng chỉ bày hai mâm, chỉ có vài trưởng bối và láng giềng thân cận,
không có ai khác nữa.
Cuộc sống mới của Điền Thúy Nga không dễ dàng. Nàng ta vốn không cam
tâm tình nguyện kết hôn, trong lòng còn ôm theo sự bất mãn. Nhìn thấy người
phu gia, nàng ta thấy ai cũng không vừa mắt, ngày nào cũng kéo lê cái mặt
cau có, chẳng giống chút nào dáng vẻ của một người làm dâu.
Phu quân nàng ta cũng là một gã nông phu lỗ mãng chẳng hiểu gì, không hề
biết cách lấy lòng thê tử, càng không đứng về phía Điền Thúy Nga khi nàng ta
cãi vã với phu gia.
công công của Điền Thúy Nga là người ngoài mặt không can thiệp vào chuyện
phụ nữ, nhưng sau lưng lại dung túng Bà bà bắt nạt tức phụ.
Còn Bà bà nàng ta, là kiểu điển hình của những nàng dâu nhiều năm nhẫn nhịn
nay thành bà Bà bà hà khắc.
Ban đầu còn nghĩ lang nhi khó khăn lắm mới cưới được thê tử, sống qua ngày
cũng được. Nhưng khi thấy bộ dạng không tình nguyện của Điền Thúy Nga, bà
ta dứt khoát đóng vai Bà bà ác độc, hận không thể bắt Điền Thúy Nga chịu hết
những khổ cực mà bà ta từng trải qua mới thấy thoải mái.
Điền Thúy Nga đã quen với cuộc sống vô pháp vô thiên ở nhà họ Trần, đến phu
gia mới, nàng ta cãi vã ba ngày một trận, đánh nhau năm ngày một lần với
Bà bà.
Dần dần, thời gian trôi qua từng ngày, Điền Thúy Nga dần thích nghi với môi
trường sống mới. Nàng ta học làm việc nhà, chăm sóc gia đình, và hòa hợp với
hàng xóm láng giềng.
Nàng ta cũng dần dần hòa nhập vào gia đình mới này.
Nàng ta cũng thường xuyên lén lút đến huyện thành thăm con, nhưng lần nào
cũng chỉ quanh quẩn ở đầu hẻm một lúc rồi quay về, chưa từng thực sự gặp
Trần Tử Mục.
Còn người nhà họ Điền cũng luôn theo dõi cuộc sống và sự thay đổi của Điền
Thúy Nga, thấy nàng ta cuối cùng cũng chịu an phận sống qua ngày, ai nấy
đều thở phào nhẹ nhõm.