Yêu Thầm

Chương 137



Sẵn sàng

Hoàn toàn khác với người đàn ông mười phút trước còn đang cùng cô trốn sau

bình phong.

Giang Nghiên hiện tại lại khiến người ta có cảm giác như đang nắm trong tay

cả cuộc chơi, sự tự tin và khí chất ấy khiến anh trở nên rực rỡ đến mức không

thể rời mắt.

Ánh mắt mọi người đều dõi về phía anh. Người dẫn chương trình nữ ngồi đối

diện càng thêm dịu dàng, nụ cười bên khóe môi từ đầu buổi đến giờ chưa từng

tắt.

Thật chướng mắt.

Nhan Yểu lấy từ túi ra một hộp kẹo bạc hà trông giống lọ thuốc, động tác

thành thạo đổ ra hai viên ném vào miệng.

Hương vị bạc hà nổ tung nơi đầu lưỡi, đè nén cơn thèm thuốc lá vừa mới trỗi

dậy.

Cô không nghiện thuốc nặng, nhưng một khi đã hứa, sẽ không thất hứa.

Viên kẹo này cô đã ăn được năm ngày, đến giờ vẫn chưa quen. Đôi lúc, cô vẫn

giữ thói quen động tác như khi cầm điếu thuốc.

Cô thực sự đã nhận công việc này vì Giang Nghiên. Cũng không ngờ bản thân

lại hao tâm tổn trí như vậy để được đường đường chính chính mà tiếp cận một

người.

Ngoài ý muốn là cảm giác này lại không tệ.

Thật ra Nhan Yểu hiểu Giang Nghiên đang băn khoăn điều gì. Anh sợ cô chỉ vì

không cam lòng mà tiếp cận lại, sợ lời “hối hận” kia cũng chỉ là xúc động nhất

thời, sợ khi cô hết hứng thú rồi, anh lại là kẻ bị vứt bỏ.

Anh chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.

Mà điều đó, có lẽ đúng là lỗi của cô.

Nhớ lại trước kia, cô từng nói với anh bao nhiêu lời tuyệt tình. Lặp đi lặp lại

rằng giữa họ không có tương lai. Rõ ràng anh nghiêm túc, còn cô thì liên tục

đạp đổ niềm tin của anh, xé nát ảo tưởng anh từng ôm ấp.

Giờ thì chính cô là người chủ động khơi lại chuyện xưa. Với anh, có lẽ sẽ giống

như bị đùa giỡn.

Nhan Yểu cũng không ngờ bản thân lại hoang đường đến vậy, sau khi chia tay

Giang Nghiên, mới nhận ra trong lòng mình như bị đào mất một mảnh.

Giống như trong tim có một cái cây âm thầm lớn lên, nhìn bề ngoài thì yếu ớt

mỏng manh, nhưng rễ của nó lại bám chặt vào tận đáy lòng. Nếu thật sự muốn

nhổ tận gốc thì người tổn thương có lẽ không chỉ là anh.

Hối hận là thật. Muốn nghiêm túc cũng là thật.

Còn chuyện thiếu cảm giác an toàn thì cứ từ từ bù đắp là được. Dù có hơi trái

phong cách trước giờ, nhưng nghe ra thì cũng ngầu đấy chứ.

Cô chợt nhớ tới lời Tưởng Vũ nói qua điện thoại hôm nọ: “Ai cũng từng có quá

khứ bi kịch, nhưng không thể lấy nó làm cớ để đi làm tổn thương người khác”

Những chuyện đã qua, sớm nên buông bỏ rồi. Nếu cứ bám víu mãi quá khứ, để

rồi tổn thương một người từ đầu đến chân đều là của mình thì mới thật sự là

cầm thú.

Ở góc phòng, Nhan Yểu híp mắt nhìn người đàn ông kia, tay v**t v* hộp kẹo

bạc hà. Đáy mắt lấp lóe ánh sáng âm u.

Cô mang trong mình dòng máu của kẻ bất nhân đó, nhưng tuyệt đối sẽ không

như Hồng Xu Mẫn nói, trở thành người giống như ông ta.

Đúng lúc này, Giang Nghiên ngồi trên ghế sofa hình như cảm nhận được ánh

mắt của cô, bỗng quay đầu nhìn về góc phòng.

Ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau. Nhan Yểu thoáng sững người, vẻ

lạnh lùng nơi đáy mắt tan biến trong thoáng chốc, ánh lên chút ánh sáng ấm

áp, rồi mỉm cười mấp máy môi: “Đẹp trai lắm”

Giang Nghiên căng thẳng cả gương mặt, một lúc sau mới cứng đờ thu ánh

nhìn lại, giả bộ như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục trả lời câu hỏi của người dẫn

chương trình. Chỉ là, lần này anh nói nhiều hơn hẳn, như thể đang cố che giấu

điều gì đó.

Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi nghe đến chuyện sau này Nhan

Yểu có thể sẽ tiếp tục theo đoàn quay hình, vẻ mặt vô biểu tình của Giang

Nghiên thoáng hiện chút kinh ngạc và mất kiểm soát.

Giữa đám đông, ánh mắt hai người lần nữa giao nhau, không hiểu sao lại toát

lên cảm giác như đang lén yêu sau lưng thiên hạ.

Nghĩ tới đây, Giang Nghiên bất chợt quay đi, siết chặt khóe môi, còn đôi tai lại

âm thầm đỏ ửng.

Tại khách sạn.

Hai thân thể quấn lấy nhau, tiếng r*n r* ám muội vang lên từng đợt, từng đợt.

Người phụ nữ duỗi tay ôm chặt lấy người đàn ông, đầu ngón tay lướt qua

gương mặt cậu ta, gương mặt quen thuộc mà lúc này lại lộ ra khí chất hoàn

toàn khác.

“Tần Chiêu. Tần Chiêu”

Người đàn ông nghe thấy, hơi cau mày, động tác trở nên dữ dội hơn, cúi người

khẽ cười, ghé sát bên tai bà ta: “Chị Hồng thật tàn nhẫn. Đang dưới thân tôi

còn gọi tên người khác”

Nhưng lúc này, người phụ nữ đã chẳng còn quan tâm gì nữa, tay siết chặt lấy

cậu ta, th* d*c mà nói: “Đừng nói mấy lời thừa thãi đó, cứ làm tốt phần việc

của cậu. Chuyện tốt không thiếu phần cậu đâu. Nếu không. tôi khiến cậu đẹp

mặt!”

Ánh mắt người đàn ông thoáng lóe tia lạnh lẽo, sau đó im lặng gia tăng tốc độ.

Xong việc, người phụ nữ đứng bên mép giường chỉnh lại quần áo, giọng nói

lạnh đi vài phần: “Dạo gần đây tôi thấy Nhan Yểu tặng cậu không ít tài nguyên,

xem ra chuyện tôi giao cũng không sai biệt lắm rồi”

“Ừ” Người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt phức tạp đáp lời.

Ngay sau đó, giọng nói độc ác của người phụ nữ vang lên trong căn phòng yên

ắng: “Được rồi, phần còn lại tôi sẽ sắp xếp. Lần này tôi nhất định khiến cô ta

thân bại danh liệt”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.