Yêu Thầm

Chương 139



Sẵn sàng

Ngay giây phút nhìn thấy cô, đúng là trong lòng anh có một chút mừng rỡ, đã

định bụng hỏi cô mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu, sao lại cắt đứt liên lạc, nhưng

nghĩ lại hình như anh cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.

Nếu thật sự là công việc, thì sao mấy ngày trước lại không đến? Chẳng lẽ hợp

đồng ký kết lại có thể tùy tiện như thế, muốn quay thì quay, muốn nghỉ là nghỉ?

“Anh cũng biết mà, chương trình chỉ có mình em là nhiếp ảnh chính, mấy ngày

trước em đi quay mấy giáo sư khác, hôm nay vừa hay tới lượt anh thôi” Nhan

Yểu nói, đồng thời giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía anh, bấm nhanh

một phát chụp.

Tiếng “tách” giòn tan khiến Giang Nghiên hơi cau mày, vô thức nghiêng đầu đi,

trong lòng dâng lên cảm giác tr*n tr** không nơi trốn tránh.

Câu giải thích đầy dụng ý của Nhan Yểu khiến cơn giận vừa lóe lên của Giang

Nghiên bỗng chốc tắt ngóm.

Giây trước còn lạnh lẽo như gió đông, giây sau đã là nắng xuân rạng rỡ. Linh

hồn anh như bị kéo qua kéo lại giữa sự nóng lạnh bất định nơi cô, giằng xé đến

mức kiệt sức, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân cứ từng bước sa vào.

Giang Nghiên nghĩ, đúng là anh chẳng có chút tiền đồ nào cả.

“Nói mới nhớ, em hình như chưa từng thấy anh tập thể hình bao giờ” Nhan Yểu

mở lời tự nhiên, mắt vẫn dán vào máy ảnh, đang xem lại tấm vừa chụp. Đường

nét gương mặt của anh hoàn hảo đến mức khiến cô ngứa ngáy trong lòng.

Người làm thiết kế suốt ngày miệng nói “nàng thơ, nàng thơ”, cô cũng từng

thấy vài nhà thiết kế say mê người mẫu riêng của họ, nói rằng chỉ cần nhìn là

có cảm hứng bất tận, hồi đó cô chẳng tin, thấy thật nhảm nhí.

Nhưng bây giờ thì tin rồi.

Vì người mang đến cảm hứng cho cô chính là người đang đứng trước mặt.

“Chẳng có gì đáng xem cả”

Thời gian yêu nhau trước đây, mỗi lần luyện tập thể hình, anh đều tránh để cô

thấy. Dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của mình, anh thật sự không muốn để cô nhìn

thấy chút nào.

Tay đang cầm máy của Nhan Yểu khựng lại: “Thế sao còn đồng ý cho họ

quay?”

“”

Quả thực Giang Nghiên thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng xem, quay hay

không quay cũng vậy thôi.

“Anh dọn dẹp đồ đạc hết rồi chứ?” Nhan Yểu đột ngột lên tiếng lần nữa.

Giang Nghiên nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra vài giây mới chợt hiểu cô

đang nói gì. Anh khẽ mím môi, khẽ “ừm” một tiếng, vành tai lập tức nhuộm đỏ.

Cuộc chia tay giữa hai người vốn đã không rõ ràng, không dứt khoát, đồ đạc

của Nhan Yểu để lại trong căn hộ Giang Nghiên vẫn chưa từng được nhắc đến

chuyện lấy đi. Từ hôm cô đến căn hộ ấy, cô đã biết Giang Nghiên căn bản

không có ý định thu dọn.

Chuyện này vốn chẳng lớn lao gì. Chỉ là hiện giờ trong nhà anh có mấy người

vác máy quay lảng vảng, nếu chẳng may ghi hình được gì đó, lại bị biên tập cắt

ghép thành gì đó, đến lúc gây hiểu lầm thì rắc rối to.

Căn hộ rộng thế này, chỗ hai người từng làm chuyện đó không đếm xuể. Khi ấy

trong túi quần Giang Nghiên lúc nào cũng có vài cái bao cao su, có lúc dùng

xong, có lúc chưa dùng mà không biết rơi đâu mất. Nếu bị ai đó vô tình lật

được ra thì sao? Hình tượng giáo sư Giang lạnh lùng nhà mình coi như tiêu đời!

Nghĩ đến đó, Nhan Yểu không nhịn được khẽ cong môi.

Đàn ông mà cấm dục cái gì, chỉ là bị bộ vest và khí chất giả bộ che mắt thiên

hạ thôi. Đến khi thật sự nổi h*m m**n lên, đến cô còn đỡ không nổi ấy chứ!

Đúng lúc này, cô trợ lý nữ từ trong phòng đi ra, mặt mày đỏ ửng, rụt rè bước về

phía Giang Nghiên, lắp ba lắp bắp: “Là. là thế này, giáo sư Giang. để hiệu

quả hình ảnh cuối cùng được tốt hơn, bọn em hy vọng anh có thể điều chỉnh

một chút. về mặt trang phục”

Giang Nghiên nhíu mày: “Cái gì?”

Nghe thế, ánh mắt Nhan Yểu dừng lại trên gương mặt đang đỏ bừng như trái

cà chua của cô gái nhỏ, lại nhìn sang vẻ mặt nghi hoặc của người đàn ông bên

cạnh, rồi khẽ lắc đầu cười đầy ẩn ý.

Tiếng cười kia khiến ánh mắt cả hai người đều đổ dồn về phía cô. Cô trợ lý

càng thêm lúng túng, đỏ tới tận mang tai, còn Giang Nghiên thì vẫn lạnh lùng

như thường, chỉ là trong lòng bắt đầu âm thầm suy nghĩ: Cô cười cái gì? Có gì

đáng cười à?

“Em gái, em vào trong kiểm tra lại thiết bị đi. Chị giúp em nói với ảnh”

Cô trợ lý vừa nghe xong đã liên tục cúi đầu cảm ơn rồi chạy như bay vào lại

phòng.

Lông mày Giang Nghiên càng chau chặt. Thấy Nhan Yểu đặt máy ảnh xuống

rồi đứng dậy đi về phía mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Nói gì với tôi?”

Nhan Yểu thầm mắng trong bụng một câu “đồ ngốc”, sau đó vỗ nhẹ lên vai

anh, quay người bước về phía phòng ngủ chính: “Đi theo em”

Khi ba nhân viên khác vẫn đang bận rộn với thiết bị, hai người lặng lẽ một

trước một sau bước vào phòng. Đến lúc cánh cửa đóng lại, khóa cũng được

vặn xuống, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không mấy đúng

mực.

“c** đ* ra”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.