“Đm, từ khi vào đại học tới giờ tôi chưa bao giờ tập trung nghe thế này!”
“Không thể tin nổi, tôi nghe hiểu được luôn!”
“Các ông thấy thằng cha họ Tần ngồi cuối chưa? Buồn cười chết mất, cả buổi
mặt đần thối. Ai bảo dám vô phá lớp, môn này anh ta hiểu nổi à?”
..
Trong lớp, Giang Nghiên đang thu dọn giáo án thì có bóng người chắn trước
mặt.
Ngẩng lên, anh bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tần Chiêu, bình thản hỏi: “Tần
tổng thấy nội dung bài giảng còn gì thắc mắc sao?”
“Không, thầy Giang quả là phong độ ngời ngời”
“Vậy tức là Tần tổng đã hiểu hết rồi?” Giang Nghiên cười nhạt.
Mặt Tần Chiêu sa sầm, thầm chửi bậy trong bụng.
Nghe hiểu cái quái gì! Mẹ nó, từ đầu tới cuối anh ta cũng chẳng biết họ Giang
kia với đám nhóc ranh đang nói cái trò quái quỷ gì.
Giang Nghiên thấy vẻ mặt của Tần Chiêu thì trong lòng không khỏi dâng lên
một tia khoái chí. Nghĩ mà xem, rõ ràng anh chẳng phải loại người trẻ con, vậy
mà không hiểu sao cứ thích trêu chọc tên này, đã thế còn thấy vui ngoài dự
đoán.
“Tần tổng, tôi thấy cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên ra hội trường lớn trước
thôi” Thầy Tiền lên tiếng hòa giải, sợ hai người lại đứng đây đấu khẩu.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Chiêu quả thật dịu đi đôi chút: “Cũng đúng”
“Giáo sư Giang lát nữa có tiết không? Tôi sẽ có một buổi tọa đàm ở hội trường
lớn, giáo sư Giang không ngại đến nghe chứ?”
Giang Nghiên thật sự chẳng hứng thú gì với tọa đàm của Tần Chiêu, cũng hiểu
rõ động tác này mang đầy hàm ý khiêu khích. Nhưng cho dù biết thế, xúc động
vẫn thắng lý trí.
“Cung kính không bằng tuân mệnh”
..
Tập đoàn Tần thị vốn là một trong những doanh nghiệp có tiếng trong nước,
lần này cũng tham gia hội tuyển dụng trong khuôn viên Đại học Q. Còn Tần
Chiêu là khách mời của nhà trường, được mời đến với tư cách doanh nhân nổi
tiếng để diễn thuyết.
Đối với vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, không ít sinh viên ôm lòng tò mò
và ngưỡng mộ tìm đến nghe. Hội trường lớn chật kín chỗ ngồi, nhiều sinh viên
ghé tai nhau bàn tán về Tần Chiêu, trông anh ta vô cùng được hoan nghênh.
Giang Nghiên ngồi dưới khán đài, gương mặt lập thể tỏa ra một vẻ lạnh nhạt,
toàn thân toát lên khí thế “người sống chớ lại gần”.
Thầy Tiền ngồi bên cạnh, cứng đờ như bị hàn khí từ người Giang Nghiên đông
cứng thành băng, không nhịn được nghiêng đầu hỏi: “Giáo sư Giang với Tần
tổng có hiềm khích à?”
“Thầy Tiền nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là chút ân oán vặt vãnh thôi” Giang
Nghiên mở miệng đáp.
Thầy Tiền ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ, nhìn tư thế hai người ban nãy,
cái chữ “vặt vãnh” này e là không đủ xài.
“Chỉ là tôi ngứa mắt chuyện anh ta cứ thích nhòm ngó đồ của người khác”
Giang Nghiên thu hồi ánh mắt, giọng thản nhiên nhưng trong mắt lại lóe lên
một tia tàn nhẫn.
Thầy Tiền hơi khó hiểu, theo bản năng hỏi: “Thứ gì mà quan trọng vậy? Dù sao
Tần Chiêu cũng là tổng tài Tần thị, không thể đắc tội quá mức”
Giang Nghiên liếc sang thầy Tiền một cái: “Mơ ước vợ tôi, nhịn được chắc?”
Nghe vậy, thầy Tiền lập tức hít một hơi lạnh, biểu cảm đầy vẻ kinh hãi.
Sao trước giờ ông lại không biết. Giang Nghiên có vợ?!
“Nói đùa thôi”
Giọng nói lạnh lẽo của Giang Nghiên vang lên, thầy Tiền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ một lát sau, lại nghe người bên cạnh mở miệng: “Hiện tại thì chưa
phải”
Một hơi lạnh lại nghẹn nơi cổ họng, lúc này dù có chậm hiểu đến mấy, thầy
Tiền cũng nhận ra giữa Giang Nghiên và Tần Chiêu, chắc chắn tồn tại mối tình
thù khó nói.
Trong lòng bát quái dâng trào, thầy Tiền lén liếc gương mặt lạnh như băng của
người đàn ông kia, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành nuốt sự tò mò
xuống bụng.
Tọa đàm chính thức bắt đầu. Là tổng tài Tần thị, ngay khoảnh khắc Tần Chiêu
bước lên sân khấu liền nhận được tiếng vỗ tay như sấm rền từ dưới khán đài.
Tần Chiêu vốn có dung mạo xuất chúng, khí độ hiên ngang, lại thêm gia thế và
vốn liếng hùng hậu. Đặt vào truyện ngôn tình thì đúng chuẩn nhân vật tổng tài
bá đạo, mà ở ngoài đời thực cũng là mẫu “kim cương vương lão ngũ” trong mơ
của không ít phụ nữ.
Ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau giữa khoảng không. Trong mắt Tần
Chiêu, ý khiêu khích rõ rành rành, có lẽ người khác không cảm nhận được,
nhưng Giang Nghiên chỉ thoáng nhìn là đã đọc ra sự phô trương và kiêu ngạo
ấy.
Anh ta rõ ràng rất hưởng thụ những tràng pháo tay này. Thậm chí có thể nói, từ
nhỏ đến lớn, quanh anh ta chưa bao giờ thiếu sự kính nể và ghen tị của người
khác.
Ý nghĩ chợt đưa Giang Nghiên về mười năm trước. Khi ấy, tuy Tần Chiêu học ở
trường trung cấp nghề bên cạnh, nhưng ở Nhất Trung cũng là kẻ nổi đình nổi
đám. Mọi người nhắc đến anh ta, ngoài sự e dè ra, thì đa phần là ngưỡng mộ
không che giấu.
Thời đó, phần lớn lũ học sinh đều bị gia đình và nhà trường quản lý chặt chẽ,
sống theo khuôn phép. Thế nhưng ở tuổi dở dở ương ương, ai mà chẳng đôi khi
nổi chút phản nghịch, muốn phá vỡ cái lồng giam trùng trùng lớp lớp kia, chỉ là
không dám hành động thật sự. Vì thế, khi nhìn thấy một người sống phóng
túng tự tại như Tần Chiêu, bảo là không hâm mộ thì là nói dối.
Giang Nghiên cũng từng có giây phút ngưỡng mộ anh ta, không phải vì cuộc
sống trốn học, đánh nhau, chẳng bị ràng buộc kia, mà là vì mỗi khi nghe
người ta cười nói anh ta và Nhan Yểu thật xứng đôi, nơi đáy lòng lại dấy lên
một vị chua xót, lần đầu tiên hiểu thế nào là ghen tị.