Ngón tay cầm máy siết chặt, ánh mắt căm hận muốn nghiền nát đối phương.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tên “mọt sách” này lại có được sự ưu ái của
Nhan Yểu?
“Dự án phía Tây thành phố, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi đủ khả năng
trả”
Giọng cô lạnh băng, đầy sức ép, khiến Tần Chiêu thoáng khựng lại.
Anh ta không hiểu, rốt cuộc Giang Nghiên có điểm gì đặc biệt, để cô chịu hy
sinh đến vậy.
“Coi như cậu giỏi” Tần Chiêu nghiến răng.
Dự án phía Tây đã khởi công, không phải không thể xoay vốn, nhưng nếu Nhan
Yểu rút giữa chừng, khoản tổn thất trong khoảng trống ấy chắc chắn sẽ đổ lên
đầu Tần thị. Với Tần thị thì đây không phải con số nhỏ.
Nước cờ này của Nhan Yểu đúng là “ngọc đá cùng vỡ”, hại địch tám trăm, tự
tổn một nghìn. Nhưng Tần Chiêu biết, cô đã nói thì chắc chắn sẽ làm.
Giang Nghiên nghe tới đó, động tác chỉnh tay áo dừng lại, quay sang bắt gặp
ánh mắt đầy hận ý của Tần Chiêu, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, ẩn ý
chế giễu: “Sao sắc mặt Tần tổng khó coi vậy?”
Đưa điện thoại trả lại, Tần Chiêu vẫn giữ vẻ âm trầm, nhưng không còn manh
động như trước.
“Xong chưa?” Giang Nghiên nhận máy, hỏi.
Nghe giọng cố ý lạnh nhạt kia, Nhan Yểu biết anh đang muốn ra oai trước mặt
tình địch, nên thuận theo, đáp nhẹ: “Ừ, xong rồi”
“Lát nữa tính sổ với em sau”
Nhan Yểu: “?”
Chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị cúp vội, mang theo chút lúng túng đáng
ngờ.
Cô ngẩn người nhìn màn hình, vài giây sau bật cười thành tiếng.
Giang Nghiên à Giang Nghiên, sao anh lại có thể đáng yêu đến thế?
..
Phía bên này, Giang Nghiên siết chặt điện thoại, tim đập loạn nhịp, nhưng trên
mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự chủ.
Anh thừa nhận, vừa rồi mình có phần bốc đồng, ở trước tình địch mạnh như
Tần Chiêu, bản thân dễ trở nên ấu trĩ. Câu “tính sổ” kia đúng là hơi khoe mẽ.
Nhưng anh không nuốt trôi cơn tức, tức vì Tần Chiêu cứ xem Nhan Yểu là tài
sản riêng, bám mãi vào chuyện mười năm trước.
Nực cười, cô sớm đã coi anh ta là quá khứ. Dù xưa kia ai cũng nói họ xứng đôi,
thì đã sao? Chẳng phải vẫn chia tay đó thôi?
Giờ đây, người cô nói thích là anh, muốn ở bên lâu dài cũng là anh. Tần Chiêu
lấy tư cách gì mà tuyên bố chủ quyền trước mặt anh?
Lố bịch!
Giang Nghiên thu điện thoại, cằm khẽ nâng, lòng ngập tràn kh*** c*m chưa
từng có.
Trong chuyện liên quan đến Nhan Yểu, anh đã từng quen với cảm giác yếu thế
và tự ti, đó là di chứng của mười năm âm thầm yêu đơn phương. Nhưng giờ,
đối diện Tần Chiêu, người mà thiên hạ từng cho là xứng với cô nhất, anh lại có
thể đường hoàng ngẩng cao đầu.
Bởi được yêu chiều, mới có đủ tự tin để ngang tàng.
Có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận ra, một số thứ đã thay đổi từ lúc nào
không hay.
“Tần tổng cứ tự nhiên, Nhan Yểu đang đợi ngoài cửa, tôi xin phép” Giang
Nghiên nói, xoay người rời đi, rồi như sực nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, hy vọng Tần
tổng đừng chìm mãi trong quá khứ. Có những thứ, mười năm trước là của anh,
mười năm sau chưa chắc đã vậy”
Giọng nói của anh vang vọng khắp hội trường rộng lớn. Vài giây sau, bóng lưng
ấy theo tiếng bước chân dần xa, để lại Tần Chiêu đứng một mình đầy bất mãn.
–
Cổng trường, chiếc Mercedes G-Class màu đen giờ đã trở thành “khách quen”
của con phố này.
Thỉnh thoảng, có sinh viên đi ngang qua, liếc nhìn đầy ẩn ý, ai cũng biết đây là
người theo đuổi giáo sư Giang lại đến nữa.
Chẳng mấy chốc, Giang Nghiên từ cổng trường đi ra.
Nhìn thấy chiếc xe quá đỗi quen thuộc đang đỗ bên đường, bước chân anh
khựng lại, khí thế hùng hổ khi nãy đối mặt với Tần Chiêu đã hoàn toàn biến
mất.
Chân mày anh khẽ nhíu, nếu nhìn kỹ còn thấy ẩn hiện vài phần phiền muộn.
Những lời mạnh miệng khi bốc đồng, cuối cùng vẫn phải tự mình nuốt xuống.
Một lúc sau, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên, Giang Nghiên mới hoàn
hồn.
【Đứng ngẩn ra đó làm gì?】
Hai má anh nóng bừng, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía chiếc G-Class
màu đen, mím môi, nhét điện thoại vào túi, rồi lại cất bước về phía chiếc xe đỗ
bên đường.
Vừa ngồi xuống ghế phụ và đóng cửa lại, mũi anh đã ngửi thấy mùi nước hoa
quen thuộc. Khi quay đầu, không biết từ lúc nào Nhan Yểu đã nghiêng người
sát lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai nắm tay.
Đôi mắt mèo sáng long lanh ẩn chứa ý cười trêu chọc, khóe môi cong lên một
độ cung mơ hồ: “Thầy Giang định tính sổ với em thế nào?”
Tim Giang Nghiên lỡ một nhịp, hoàn toàn không tìm lại được khí thế khi đối
mặt Tần Chiêu ban nãy.
Yết hầu anh khẽ trượt, trong mắt thoáng hiện lên chút lúng túng, vẻ mặt có
phần căng thẳng, nghiêm giọng trách khẽ: “Nhan Yểu”