Mắt dán chặt vào bóng hai người bên kia, thấy gã đồng nghiệp tên Lý Chương
nở nụ cười “hoa đào nở”, trong lòng Tưởng Vũ không nhịn được mà khinh bỉ
một tiếng: “Phi”
Lý Chương hay còn gọi là “Lý Chó” theo biệt danh Tưởng Vũ đặt cho, là bạn học
đại học, sau này cùng lập nghiệp, quan hệ rất thân. Nhưng gã này nổi tiếng
đào hoa, đẹp trai, nhà có tiền, tán gái như cơm bữa.
Tưởng Vũ nhìn cái khóe miệng nhếch lên đúng chuẩn 45 độ của tên bạn mình,
lập tức cảm thấy không ổn.
“Lý chó” tám chín phần là đang tăm tia Nhan Yểu.
Anh ấy nấp trong bóng tối theo dõi suốt mười phút. Đến khi thấy Lý Chương
tiễn cô rời đi, Tưởng Vũ mới thở hắt ra, bước ra khỏi văn phòng, kéo lấy trợ lý
Tiểu Huyên vừa đi ngang qua.
“Cô gái vừa nãy là ai thế?”
“À, khách hàng mới đó anh, xinh đúng không?”
“Cô ấy tên gì?”
“Em nghe đâu hình như họ Nhan”
Tưởng Vũ cứng đờ.
Một tiếng chửi rủa lặng lẽ vang lên trong đầu anh.
Má nó. Lại đúng là Nhan Yểu rồi!
“Cô ấy gặp vụ kiện gì thế?”
Tới lúc này, Tiểu Huyên mới nhận ra có gì đó là lạ, ánh mắt nhìn Tưởng Vũ có
chút mờ ám: “Luật sư Tưởng quan tâm đặc biệt thế, chẳng lẽ có hứng thú với
người ta à?”
“Bậy!” Tưởng Vũ lập tức phủi sạch quan hệ như dính nước sôi, gấp gáp giải
thích: “Cô ấy là bạn học cũ của tôi, hỏi một câu quan tâm thôi không được à?!”
Tiểu Huyên vốn tính đơn thuần, nghe Tưởng Vũ nói vậy cũng tin là thật.
“À thì ra là vậy. Thật ra vị tiểu thư họ Nhan đó cũng tội nghiệp lắm. Bố cô ấy
lúc sống thì chẳng quan tâm, chết rồi lại để lại cả đống nợ, mấy cổ đông
trong công ty thì rõ ràng là muốn đùn đẩy hết đống bừa bộn đó cho cô ấy, nên
mới tìm đến văn phòng luật chúng ta”
Cô gái trẻ này tuổi đời còn non, nghe chuyện bất công liền không nhịn được
mà thấy bất bình thay.
“Ban đầu cô ấy là định tìm anh đó, em thấy hôm nay anh mệt muốn chết nên
lấy đại lý do, đẩy sang cho luật sư Lý rồi”
Tiểu Huyên nói xong, giọng còn mang theo chút ý khoe công.
Tưởng Vũ sững người hai giây, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Cô nàng này lại đi đẩy Nhan Yểu cho cái tên sắc lang như Lý Chương?!
Thà gọi anh ấy dậy còn hơn! Một kẻ vô tâm và một gã háo sắc, hai người đó
mà “nảy sinh gì đó” thì sao? Không phải hỏng bét rồi sao?!
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Tưởng Vũ lập tức móc điện thoại ra gọi cho
Giang Nghiên.
Đầu dây bên kia hình như đang bận, cuộc gọi đầu không có ai bắt máy. Đến
cuộc thứ hai, gần sắp tắt thì mới được kết nối.
“Giang Nghiên! Má ơi, cậu chắc không đoán được ai tôi vừa gặp đâu!”
Không chờ người kia mở miệng, Tưởng Vũ đã gấp gáp tuôn ra một câu như
bắn pháo.
Giang Nghiên vừa tan lớp, đang đi trên con đường nhỏ trong trường. Ngay
khoảnh khắc Tưởng Vũ dứt câu, anh lập tức dừng chân, siết chặt điện thoại
trong tay, không chút do dự nói ra một cái tên: “Nhan Yểu”
Chỉ có cô mới khiến Tưởng Vũ nói chuyện với anh bằng cái giọng đó.
“Đậu xanh. cậu đoán chuẩn vãi!”
Tưởng Vũ ngớ ra mấy giây, lập tức bị lệch trọng tâm chú ý.
Thế nhưng Giang Nghiên ngay khi nghe thấy hai chữ “Nhan Yểu”, đã hoàn toàn
loạn nhịp. Hàng mày hơi cau lại, lần này khi mở miệng, giọng nói mang theo sự
vội vàng mà chính anh cũng không nhận ra: “Cô ấy ở đâu?”
Tưởng Vũ: ..
Ô kê, giờ thì không cần gọi tên nữa rồi.
“Ở văn phòng luật đây, tôi cũng không hiểu sao lại gặp cô ấy ở đây nữa”
Tưởng Vũ vừa nói vừa vẫy tay chào Tiểu Huyên, quay trở về phòng làm việc,
vừa đóng cửa vừa tiếp tục: “Vừa biết được là bố Nhan Yểu mất rồi, để lại cho
cô ấy một mớ rắc rối”
“Hồi cấp ba nghe đồn nhà cô ấy giàu lắm, tôi cứ tưởng vì được nhà chống lưng
nên cô ấy mới chơi bời như thế, ai ngờ theo lời trợ lý kể thì bố cô ấy hình như
chưa từng đoái hoài gì tới cô ấy”
Con đường nhỏ trong trường yên tĩnh không một bóng người, chỉ có Giang
Nghiên đứng lặng giữa không gian.
Bên tai anh là giọng nói vừa mang theo chút kinh ngạc, vừa như đang kể một
câu chuyện không liên quan của Tưởng Vũ.
Nhưng từng chữ, từng câu lại như đánh thẳng vào tim anh, đau đến khó thở.
“Bố cô ấy mất rồi”
“Để lại cho cô ấy cả đống rắc rối”
“Từ nhỏ chẳng quan tâm gì đến cô ấy”
–
Giang Nghiên chưa từng là người thích rình mò chuyện riêng người khác, dù
thỉnh thoảng biết được cũng chẳng mấy bận lòng.