Yêu Thầm

Chương 48



Sẵn sàng

Thời gian như thể khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Giang Nghiên cũng như

chợt nhận ra điều gì đó, bàn tay đang cầm áo sơ mi siết chặt lại, động tác định

che hình xăm nơi ngực cũng khựng lại giữa không trung.

Bị phát hiện rồi.

Trái tim như rơi thẳng xuống đáy vực, cảm giác giống như góc khuất nhất

trong nội tâm bị ai đó bất ngờ vén lên, những tâm tư chôn giấu kỹ lưỡng phút

chốc lộ rõ, lớp ngụy trang mỏng manh chẳng còn che nổi lòng dạ riêng tư.

Ánh mắt nóng bỏng của đối phương như ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, khiến

anh đứng đó mà không biết phải giấu đi đâu.

Không biết bao lâu trôi qua, lâu đến mức cánh tay cầm máy sấy cũng bắt đầu

mỏi nhừ, vậy mà người phụ nữ trước mặt lại đột ngột thu lại ánh nhìn, đặt khăn

tắm và quần áo lên giá.

“Đồ tôi để ở đây nhé”

Nói xong, cô xoay người rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại, thái độ dửng dưng như

thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng tắm, một lần nữa chỉ còn lại mình Giang Nghiên.

Không gian kín bưng yên ắng đến khó chịu, anh đứng yên đó, mắt cụp xuống,

gương mặt bình tĩnh hờ hững không thể đoán nổi cảm xúc, còn chiếc áo sơ mi

vốn luôn được anh giữ phẳng phiu giờ lại nhăn nhúm chẳng ra sao, như chính

tâm trạng anh hiện tại.

Anh từ từ đặt máy sấy xuống, ngước tay, vô thức chạm lên hình xăm đó. Đó là

bí mật anh đã giấu suốt hơn mười năm.

Trái tim đang rối như tơ vò bỗng rơi tõm vào vực sâu, cảm giác mất trọng lực

ập đến cùng cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực.

Anh biết, cô đã thấy rồi.

Hàng loạt cảm xúc phức tạp quẩn quanh trong đầu, Giang Nghiên sợ cô sẽ hỏi,

bởi anh không biết nên trả lời thế nào, nhưng càng sợ hơn nếu cô chẳng hỏi gì

cả, cứ lặng lẽ mà bỏ qua như thể không có gì.

Tầm mắt rơi vào chiếc khăn tắm và quần áo trên giá, là chiếc sơ mi anh từng

đưa cô trong lần gặp ở quán cà phê.

Vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về tay anh.

..

Ngoài phòng khách, người phụ nữ đang ngồi lặng trên sofa, điếu thuốc

mảnh dẻ cháy hừng hực giữa những ngón tay thon dài.

Sắc mặt cô không hẳn là nghiêm trọng, nhưng lại mang theo một loại cảm

giác nặng nề khó nói thành lời.

Nhan Yểu không phải đứa ngốc, lúc này cũng không thể vờ như không biết.

“yanyao”

Chữ cái xếp theo thứ tự đó, dù là cô cũng không thể tự lừa mình là trùng hợp.

Trên người cô cũng có hình xăm, không rành nhưng cũng chẳng mù tịt. Chỉ

cần liếc qua một cái đã thấy, hình xăm trên ngực anh rõ ràng đã có từ lâu,

chắc chắn không phải hai tháng gần đây mới xăm lên.

Vì sao lại là tên cô?

Nghĩ lại thời trung học, ấn tượng của cô về Giang Nghiên là một cậu trai suốt

ngày mặc đồng phục cũ kỹ, đeo kính gọng đen, để tóc mái kiểu nồi úp, cả

người toát ra vẻ “học sinh gương mẫu” chính hiệu. Giờ đây, học sinh gương

mẫu ngày nào đã thành “giáo viên ưu tú”, ăn mặc chỉnh chu, chỉn chu đến từng

nếp áo, điển hình của kiểu người thành đạt.

Một người như vậy, lại không giống người sẽ đi xăm mình, nhất là còn xăm tên

cô.

Chân mày khẽ chau lại, cô đưa tay rít một hơi thuốc, làn khói trắng lượn lờ

trong lồng ngực rồi bị chậm rãi nhả ra ngoài.

Nicotine không làm tâm trạng cô bình ổn hơn chút nào, ngược lại, Nhan Yểu

lần đầu tiên nhận ra một cách rõ ràng: tình cảm của Giang Nghiên dành cho

cô, e là chẳng dừng lại ở mức “thích” đơn thuần. Tệ hơn là, tình cảm đó có lẽ

đã bắt đầu từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô chẳng hề hay biết.

Từ mười năm trước, từ thuở cấp ba.

Cô không hề cảm thấy vui mừng, mà trái lại, trong lòng dâng lên một cảm giác

ngổn ngang, khó chịu.

Hình xăm là thứ gắn bó suốt đời, dù theo thời gian có thể mờ đi, nhưng dấu vết

để lại trên da thịt vẫn sẽ hằn sâu như cũ, dẫu xóa đi cũng để lại sẹo.

Giang Nghiên không giống người bốc đồng, nhưng lúc này đây, cô lại thầm

mong đó chỉ là một phút bốc đồng của anh.

Nhan Yểu thừa nhận, suy nghĩ đó có phần ngây thơ và ích kỷ.

Nhưng sự thật là tình cảm đó quá nặng nề với cô, cô không thể gánh, cũng

chẳng biết cách đáp lại.

Trong đầu bất chợt hiện lên chuyện anh vẫn chưa từng yêu ai, điếu thuốc

trong tay càng bị rít mạnh hơn.

Nói trắng ra, thứ cô không thể gánh, không phải là hình xăm ấy, mà là thứ ẩn

sau nó, một mối tình thầm lặng có lẽ đã kéo dài cả chục năm.

Đến khi điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc, khói thuốc đã phủ kín căn

phòng, mùi hương lảng bảng khắp nơi, như chính sự rối ren trong lòng cô lúc

này.

Không biết từ lúc nào, cánh cửa phòng tắm được mở ra, Giang Nghiên bước ra

ngoài, ananh yên lặng, không nói một lời. Áo sơ mi trên người anh đã được

mặc lại chỉnh tề, cổ áo cài tận nút cuối cùng, giấu kín hoàn toàn hình xăm kia.

Anh dừng lại ở khoảng cách cách sofa hai mét, không tiến thêm bước nào.

Ánh mắt anh lướt qua gạt tàn, nơi vốn trống trơn giờ đã đầy mẩu thuốc. Mười

mấy phút ngắn ngủi, cô đã hút ngần ấy. Ý thức được điều đó, khóe môi Giang

Nghiên khẽ giật, nhưng trong lòng thì trống rỗng.

Anh nghĩ, có lẽ việc cô phát hiện ra hình xăm ấy khiến cô rất phiền lòng. Cũng

như việc biết anh “thích cô”, cũng khiến cô không biết xử lý thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.