Bất chợt, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lại cử động. Cô ung dung cầm lấy
hộp thuốc lá trên bàn trà, châm một điếu trước mặt anh.
“Cạch” tiếng bật lửa vang lên.
Điếu thuốc bén lửa, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức bị làn khói mờ bao
phủ.
Giang Nghiên chăm chú nhìn cô sau màn khói, nhưng không trả lời.
Vì ngay cả anh cũng không biết được đáp án.
Không nghe thấy câu trả lời, Nhan Yểu khẽ cong môi, nhưng chẳng mang theo
nụ cười. Đôi mắt híp lại, gương mặt lạnh lùng kia bỗng lộ ra vài phần cô đơn
khó nhận thấy.
“Giang Nghiên, hồi cấp ba anh chắc cũng nghe không ít lời đồn về tôi, đúng
không? Mấy lời đó đều là thật”
Giọng cô bình thản như đang kể chuyện của người khác: “Tôi không nghiêm
túc trong chuyện tình cảm, từng yêu rất nhiều người, tính cách thì chẳng ra
sao, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác. Hút thuốc, uống rượu,
trốn học. mấy chuyện đó tôi đều từng làm. Kể cả chuyện lên giường với người
ta”
Thời gian dường như đông cứng lại trong tích tắc.
Giang Nghiên khựng lại, hô hấp nghẹn cứng, ánh mắt tối sầm. Mu bàn tay anh
nổi đầy gân xanh, đủ thấy lúc này trong lòng anh đang cuộn trào dữ dội.
“Chúng ta không hợp nhau đâu”
Nhan Yểu nói, vừa giũ tàn thuốc, vừa buông lời phũ phàng: “Giống như tôi thích
hút thuốc, còn anh lại không chịu nổi mùi thuốc lá. Ngay lúc này đây, anh
đứng ở đây chẳng phải cũng thấy khó chịu sao? Tôi đã nói rồi, tôi không phải
người biết nhường nhịn. Nếu hai ta thật sự bên nhau, người chịu khổ sẽ là ai?”
Giang Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe bản cáo trạng mà cô dành cho
mình.
“Giang Nghiên, đừng thích tôi nữa”
Lồng ngực như bị bóp nghẹt vì khói thuốc, anh cố nhịn cơn ho đang dâng
lên, cất giọng nghèn nghẹn phản bác: “Em lấy gì để khẳng định chúng ta
không hợp? Chỉ dựa vào mấy lời em vừa nói? Nhan Yểu, chỉ bằng một câu của
em mà tước đoạt hết quyền theo đuổi em của tôi, vậy có công bằng với tôi
không?”
“Công bằng?” Ánh mắt cô chợt sắc bén hẳn lên, xuyên qua làn khói mù chạm
thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh: “Trong tình cảm, công bằng là cái quái
gì?”
“Tôi yêu đương là để bản thân vui, thích thế nào thì làm thế ấy. Thái độ của
anh bây giờ chẳng phải buồn cười lắm sao?”
Giang Nghiên đứng yên tại chỗ, im lặng.
Đúng lúc Nhan Yểu tưởng chuyện đến đây là kết thúc, thì anh đột ngột bước
đến, sải chân về phía cô.
Bước chân dứt khoát, mang theo chút bực bội. Nhan Yểu còn chưa kịp phản
ứng, điếu thuốc trong tay đã bị anh giật mất.
Ngón tay bỗng trống rỗng, cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu, ngậm lấy điếu thuốc
đã cháy dở, rồi hít mạnh một hơi.
Một tràng ho dữ dội vang lên, kéo cô tỉnh lại. Sắc mặt cô biến đổi, lập tức nhào
tới giật lại điếu thuốc, dập tắt rồi mắng: “Anh điên rồi à?!”
Cổ họng đau rát, khói thuốc xộc vào khí quản khiến anh ho đến gập người,
nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô. Đôi mắt đỏ hoe, trong đó ánh lên sự cứng
đầu mà Nhan Yểu chưa từng thấy.
“Em nói tôi không chịu nổi mùi thuốc, đúng không?”
Nhan Yểu gần như muốn nổi điên, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Người phụ nữ từ trước đến giờ luôn ung dung trong chuyện tình cảm, lần đầu
tiên gặp phải trở ngại ở Giang Nghiên.
“Anh chưa từng hút thuốc, giờ bày đặt mạnh miệng cái gì? Ho muốn tắt thở rồi
còn cứng đầu?!” Cô vừa nói vừa cảm thấy bản thân như đang dạy hư một học
sinh ngoan.
Phải biết rằng trong lời kể của Triệu Tiểu Du, Giang Nghiên luôn được ví như
một nhân vật thần tiên hạ phàm. Vậy mà giờ lại nào là xăm trổ, nào là hút
thuốc, còn đâu cái hình tượng “thầy Giang” ôn nhu nho nhã nữa?
“Luyện nhiều sẽ quen thôi” Người đàn ông vừa nói, giọng khàn khàn vì ho, ngữ
điệu nhẹ tênh nhưng lại thấp thoáng một sự cố chấp. Một tay anh thò ra, tiếp
tục với lấy hộp thuốc lá trên ghế sofa.
Nhan Yểu cau mày, nhanh tay cúi người giật lấy hộp thuốc, định ném thẳng
vào thùng rác. Nhưng đúng lúc đó, cổ tay cô đột nhiên bị siết lại. Còn chưa kịp
phản ứng, cả người đã bị anh kéo sát vào trước mặt.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột bị rút ngắn. Trong phòng khách, bầu
không khí vốn nặng nề căng thẳng dường như bất giác đổi chiều.
Nhan Yểu đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc kia, hơi thở khựng lại, tim
cũng vô thức lỡ một nhịp.
Người đàn ông chau mày, sắc mặt nghiêm túc, môi mím chặt, trong mắt lấp
lánh sự kiên định khiến cô bỗng chốc im bặt.
“Tôi nói rồi, tôi chịu được. Em không cần phải nhường tôi điều gì, bởi vì là tôi
thích em. Thế nên bất cứ chuyện gì em làm, tôi đều có thể chấp nhận. Cũng
đừng tự dìm mình thành ra đáng thương như thế”
Ánh mắt cô dừng trên yết hầu anh đang lên xuống nhẹ, môi khẽ mở rồi lại mím
lại, trong mắt đầy rối rắm như muốn nói gì đó.
Ngay lúc Nhan Yểu tưởng anh sắp thốt ra một câu thổ lộ vừa sến súa vừa ủy
mị, thì Giang Nghiên lại thả tay, nghiêng đầu, bình thản nói: “Như vậy sẽ khiến
kẻ thích em như tôi trông thật ngu ngốc”
Rồi anh dừng lại, nhẹ giọng bổ sung: “Mà tôi đã ngu ngốc suốt mười năm rồi”
Nhan Yểu: “”