Triệu Tiểu Du mở cửa bước xuống xe, vừa nhìn thấy Tưởng Vũ và Giang Nghiên,
vẻ mặt lập tức trở nên thích thú.
“Ồ, đông vui dữ ta”
Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn Triệu Tiểu Du, ánh mắt như muốn hỏi: người là cậu
gọi đến?
Triệu Tiểu Du nhún vai, xem như ngầm thừa nhận.
Cô nàng chỉ tiện miệng nói với Tưởng Vũ một câu, đoán là anh ấy chắc chắn sẽ
kể lại cho Giang Nghiên. Nhưng từ lúc cô nàng nhắn tin đến giờ cũng mới nửa
tiếng, người ta mà đến muộn thêm tí nữa là hôm nay coi như công cốc.
Triệu Tiểu Du không ngờ, Tưởng Vũ tránh mình như tránh tà lại cũng theo tới
đây luôn.
Thiệt là lạ đời.
“Mấy người chơi vui nha, để tôi trả tiền” Nhan Yểu nói xong liền xoay người
bước về phía xe.
Tưởng Vũ thấy cô sắp đi, vội vàng gọi với theo: “Ê đi rồi hả? Mới mấy giờ đâu,
tan sớm dữ?”
Triệu Tiểu Du tựa vào sườn xe, cười khẽ: “Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên phải
đi làm chuyện quan trọng, sao lại uổng phí thời gian trong bar được?”
Tưởng Vũ lập tức nghẹn họng, mặt mày sa sầm, nhưng vài giây sau lại cố gắng
phản pháo: “Cô Triệu à, theo điều 91 của Luật Giao thông Đường bộ thì sau khi
uống rượu mà lái xe sẽ bị tạm giữ bằng lái từ một đến ba tháng, phạt tiền từ
hai trăm đến năm trăm tệ. Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe,
chút kiến thức này cô không biết hả?”
Triệu Tiểu Du: “”
Gương mặt cô nàng thoáng đơ ra, vài giây sau mới tao nhã phun ra hai chữ:
“Đồ ngu”
Sau đó chuẩn bị mở cửa lên xe.
Đúng lúc này, người đàn ông nãy giờ đứng như tượng gỗ cuối cùng cũng lên
tiếng: “Cô Triệu, Tưởng Vũ có lời muốn nói với cô”
Bị gọi tên bất ngờ, Tưởng Vũ: “???”
Động tác của Triệu Tiểu Du khựng lại: “Ồ?”
Chỉ thấy Giang Nghiên nghiêm túc gật đầu một cái, sau đó đẩy Tưởng Vũ đứng
cạnh về phía trước, tỏ vẻ hết sức trang trọng mà nói: “Cậu ta bảo muốn tâm sự
với cô về ‘tối đó'”
Lời vừa dứt, cả hai người kia đều ngẩn người, ngay cả Nhan Yểu đang đứng
xem kịch bên cạnh cũng không nhịn được mà nhướn mày.
Tưởng Vũ lập tức trợn tròn mắt, mặt mũi hoang mang quay đầu nhìn Giang
Nghiên, dùng khẩu hình miệng không tiếng mà mắng tổ tông nhà anh tới mấy
đời.
Chỉ thấy vẻ mặt Giang Nghiên chẳng chút thay đổi, trong đồng tử thẫm màu
lóe lên chút uy h**p, ánh mắt gắt gao dán lên người Tưởng Vũ khiến anh ấy
lạnh toát cả da đầu.
“Được thôi”
Giọng nói của Triệu Tiểu Du vang lên từ phía sau, sống lưng Tưởng Vũ cứng đờ,
linh cảm chuyện lớn sắp xảy ra.
Ba phút sau, Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du cùng nhau biến mất khỏi cửa quán bar,
cục diện lúc này chỉ còn lại hai người Nhan Yểu và Giang Nghiên.
Thật ra Nhan Yểu cũng mơ hồ biết chút chuyện giữa Tưởng Vũ và Triệu Tiểu
Du, biết chắc hai người đó sẽ không thể “nói chuyện” xong ngay được, thế nên
chỉ khẽ thở dài, chỉ tay về phía quán bar phía sau lưng: “Đi vào với tôi, hay
muốn đứng đây đợi?”
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhấc chân bước vào trước.
..
Suốt hai mươi tám năm qua, đây thật sự là lần đầu tiên Giang Nghiên đặt chân
đến chốn như thế này.
Trên sân khấu, DJ đang quẩy nhạc, MC cầm mic dẫn dắt bầu không khí, tiếng
nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đều thả mình theo men rượu mà hoang dại
buông thả.
Người đến đây đều ăn mặc chỉn chu lồng lộn, vừa liếc qua đã thấy đủ thể loại
thời trang lấp lánh. Mà trong đó, Giang Nghiên khoác một chiếc áo khoác bình
thường lại càng thêm giản dị, nhưng không ai biết rằng đây chính là bộ đồ duy
nhất trong tủ anh cảm thấy hợp để mặc tới bar.
Giang Nghiên hiểu, thế giới mà cô sống là một mảnh đất mà anh chưa từng
đặt chân tới, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của anh.
Giữa đám đông huyên náo, người đàn ông vẫn giữ sống lưng thẳng tắp, tỏa ra
khí chất bình tĩnh đến lạ, dù nhận về vô số ánh nhìn tò mò từ xung quanh cũng
chẳng lúng túng chút nào, vẻ ngoài cứ như đang dự hội thảo học thuật vậy.
Nhan Yểu vốn nghĩ anh chưa từng đến mấy chỗ kiểu này, chắc sẽ thấy không
thoải mái, nhưng thực tế lại chứng minh cô đã đánh giá thấp Giang Nghiên
rồi.
Cô dẫn anh đến góc bàn từng uống cùng Triệu Tiểu Du, giơ tay búng ngón tay
với bartender cách đó không xa, sau đó chỉ Giang Nghiên bên cạnh: “Cho anh
ấy ly nước trái cây, tôi vẫn như cũ”
Nhưng lời vừa dứt, người đàn ông bên cạnh bỗng cất tiếng: “Tôi uống rượu”
Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt kiên định trong đôi mắt
kia, khóe môi khẽ cong.
“Được, tùy anh”
Tửu lượng của Nhan Yểu quả thực không tồi, uống với Triệu Tiểu Du một vòng
rồi mà vẫn tỉnh bơ như thường.
Nhưng Giang Nghiên thì khác, bình thường hiếm khi đụng tới rượu. Trước đó
hai lần say như chết cũng chỉ vì cố đổ ực vào người, nên tửu lượng vẫn tệ
đến mức thảm thương. Mới uống được nửa ly, vành tai đã bắt đầu ửng đỏ.