Cô biết, người đàn ông này đang giở trò nhỏ, định “phản đòn” cô, nhưng lại
không ngờ đến việc còn chưa đánh xong đã rút lui, có phần vừa nhạt vừa
yếu.
Có lẽ từ trước tới nay, người phụ nữ kia chưa từng bị mất mặt kiểu này, mặt
lạnh như băng quay người rời đi, không tiếp tục tự rước nhục nữa.
Mà sắc mặt của Giang Nghiên cũng chẳng dễ coi hơn là bao. Thái độ quá mức
điềm nhiên của Nhan Yểu khiến anh càng nhận rõ bản thân chỉ là một người
có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù có một ngày anh thật sự rời đi
cùng người khác, cô có lẽ cũng chỉ mỉm cười vẫy tay: “Đi thong thả, không
tiễn”
Anh đột nhiên nhận ra, ở những nơi như thế này, chuyện xin thông tin liên lạc
là điều cực kỳ bình thường. Với kiểu người như Nhan Yểu, có khi số lần bị xin
WeChat còn phải tính bằng đơn vị trăm. Đứng ngoài cửa còn bị bắt chuyện thì
huống gì là đang ngồi uống rượu.
Mà thái độ của cô thì rõ ràng như vậy, người đến không từ, danh sách WeChat
có khi nhiều đến mấy trăm người cũng chẳng lạ.
Nghĩ đến đây, gương mặt Giang Nghiên càng lúc càng nặng nề, như thể có hòn
đá tảng đè nặng trong tim, khiến anh ngộp thở.
Nhan Yểu cảm nhận được sự im lặng bất thường của anh, mơ hồ đoán ra điều
gì đó, nhưng vẫn mở lời hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ, nếu vừa rồi tôi không mở miệng, em có đưa WeChat cho cô ta
không”
Người đàn ông này quá thật thà, giọng điệu tuy không đến mức thất vọng,
nhưng động tác ngửa cổ tu ừng ực ly rượu cũng đã tố cáo hết tâm trạng lúc
này.
“Thấy bên kia không?”
Bờ vai anh bỗng bị vỗ nhẹ một cái, Giang Nghiên nhìn theo hướng tay chỉ của
Nhan Yểu, liền thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong góc.
Giữa ánh đèn chớp tắt, cả hai người đó đang hôn nhau điên cuồng như chẳng
bận tâm xung quanh, chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ thấy không khí nóng bỏng.
Như bị bỏng, Giang Nghiên lập tức quay đầu lại, nhưng vừa quay lại thì đã
chạm phải ánh mắt của người con gái kia, tim bỗng lệch một nhịp.
“Nơi này ấy à, chuyện nam nữ yêu đương là bình thường. Nhìn thuận mắt thì
xin WeChat, rồi ngủ với nhau một đêm cũng chẳng có gì to tát. Người ta thích
anh, thì tôi lấy gì để cản?”
Người phụ nữ khẽ xoay ly rượu trong tay, khóe mắt vẫn cong cong mang theo
nét cười ba phần lười biếng, mỗi cái nhăn mày, mỗi ánh mắt đều mang theo vẻ
phong tình khiến lòng người ngứa ngáy. Giống như một con yêu tinh chẳng hề
hay biết mình đang trêu chọc ai đó.
Tim đập bắt đầu loạn nhịp một cách không bình thường. Cảnh tượng khi nãy
đối với người đàn ông suốt hai mươi năm sống trong sách vở, chỉ chung tình
với mình cô, quả thực quá mức sốc nhiệt.
Yết hầu khẽ động, ánh mắt Giang Nghiên vô thức dừng lại trên đôi môi đỏ sậm
được tô son của cô, trong ánh mắt bắt đầu nhen lên ngọn lửa.
“Vậy em cũng từng hôn ai đó ở đây rồi sao?” Giọng nói của anh lần này mang
theo một tia trầm thấp đầy mê hoặc.
Động tác xoay ly của Nhan Yểu dừng lại, đường kẻ eyeliner nâng đuôi mắt
càng khiến đôi mắt cô thêm tình tứ. Ánh đèn bar lập lòe tạo nên bầu không khí
mờ ám, mà cô như đã cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng kia, chậm rãi phản
vấn: “Sao? Anh cũng muốn thử một lần à?”
Yết hầu Giang Nghiên trượt lên trượt xuống, không đáp lại, chỉ dùng đôi mắt
đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh dám không?”
Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió, câu cuối còn cố ý hạ thấp, mang theo khiêu
khích tràn ngập.
Có thể là ánh đèn quá mờ, nhạc quá ồn, rượu bắt đầu ngấm, hoặc cũng có thể
là do Nhan Yểu trước mắt này quá mức mê người, khiến cho người đàn ông đã
do dự suốt mười năm, lần đầu tiên dám “liều mạng”.
Khoảng cách giữa hai người đang dần thu hẹp, Giang Nghiên cụp mắt, còn đối
phương vẫn bất động. Anh từng bước thăm dò, từng bước lại gần, cô vẫn
không tránh.
Giang Nghiên nghĩ, có lẽ năm xưa, vị hôn quân dám đốt lửa vì mỹ nhân cũng
không phải không có lý do.
Giây phút này, anh đã vứt bỏ toàn bộ lý trí. Anh nghĩ nếu thật sự có thể có
được cô, thì dù tim gan bị xé nát, dù tan xương nát thịt, anh cũng cam tâm tình
nguyện.
Cuối cùng.
Đúng lúc DJ đẩy nhạc lên cao trào, giữa tiếng reo hò náo nhiệt của đám đông
cuồng loạn.
Anh đã hôn lên môi cô.
–
【Lời tác giả】
Cậu giáo nhát gan nhà chúng ta cuối cùng cũng biết “liều một phen” rồi!
Nhưng mà, phải nhớ kỹ này, một cái hôn thôi đối với chị Yểu tung hoành tình
trường thật sự chẳng tính là gì cả đâu nha【cười gượng】!
(*chú thích: câu mà Tưởng Vũ nói về luật giao thông nằm trong 《Luật An toàn
giao thông đường bộ của CHND Trung Hoa》)