Cơn gió đêm lướt nhẹ qua tai mang theo đôi chút lành lạnh, làn khói trắng của
điếu thuốc tan dần trong không trung. Nhan Yểu tựa người lên lan can ban
công, ánh mắt nhìn vào bên trong căn nhà, chỉ cách một tấm kính mỏng, ánh
đèn vàng ấm áp tỏa ra một bầu không khí dễ chịu. Trên bàn trà chính là những
món đồ mà người đàn ông kia đã chuẩn bị sẵn từ sớm.
Cậu thấy hai người bọn cậu hợp nhau à?
Tất nhiên là không hợp.
Ví như Giang Nghiên, nhìn một cái là biết kiểu người sống tiết kiệm, biết chăm
lo cho gia đình. Còn cô lại chẳng hiểu nổi cái gọi là “gia đình” rốt cuộc là thứ
gì.
“Cậu gọi điện chỉ để nói chuyện này thôi à?” Giọng Nhan Yểu vang lên, trong lời
nói lộ ra vài phần lạnh lùng.
“Không hẳn. Chỉ là nghe được chuyện này thấy hơi bất ngờ” Giọng Tần Chiêu
bên đầu dây cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, còn tiện tay châm một điếu thuốc,
“Dù sao trong ấn tượng của tôi, cậu không phải kiểu sẽ dính vào người như anh
ta”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ” Nhan Yểu nói, khẽ giũ tàn thuốc.
Việc lựa chọn ở bên Giang Nghiên, đúng thật là một ngoại lệ trong cả đời cô.
“Tỉnh lại đi, Nhan Yểu, đến lúc rồi đấy”
Tần Chiêu đứng trong văn phòng, cúi đầu nhìn khung cảnh thành phố rực rỡ
ánh đèn phía dưới, khóe môi hơi nhếch nhưng từ đầu đến cuối đều mang theo
vẻ lạnh lùng.
Đáy mắt ẩn giấu tia sắc lạnh như dao, pha chút giận dỗi không rõ tên.
“Cậu và tôi đều hiểu rõ bản thân là loại người gì. Bây giờ thấy anh ta mới mẻ,
cảm thấy thú vị, vậy hai tháng sau thì sao? Đừng nói với tôi cái gì gọi là ‘đặc
biệt'” Giọng Tần Chiêu trầm xuống, lần này mang theo sự khẳng định đầy áp
chế: “Anh ta cũng không phải ngoại lệ”
Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, mơ hồ cảm nhận được cảm xúc nơi đối
phương, nhưng cô không có ý định tranh luận thêm.
Đúng lúc ấy, người đàn ông vừa thu dọn xong bếp núc từ trong nhà bước ra.
Nhìn thấy phòng khách trống không, anh hơi khựng lại, đưa mắt đảo quanh, lúc
này mới phát hiện ra Nhan Yểu đang gọi điện ngoài ban công.
Ánh mắt Giang Nghiên khựng lại một chút. Khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô,
biểu cảm liền thu liễm, cúi người nhặt lấy chiếc chăn nhỏ trên sofa, bước về
phía ban công.
Nhan Yểu nhìn người đàn ông đang đến gần, hơi nheo mắt lại, rít một hơi
thuốc cuối cùng. Ngay lúc anh mở cửa kính, cô dập tắt điếu thuốc.
“Không nói nữa, cúp đây” Nhan Yểu nhàn nhạt nói, không đợi đối phương đáp
đã cúp máy thẳng tay.
Cùng lúc đó, một cảm giác ấm áp phủ lên vai cô, là Giang Nghiên đắp chăn lên
người cô.
“Buổi tối lạnh” Giang Nghiên cụp mắt, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, ánh mắt vô
tình liếc đến màn hình điện thoại trong tay cô, khựng lại trong chớp mắt. Ánh
nhìn lạnh đi đôi chút, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi trở lại bình thường, như
thể chưa từng để ý đến gì.
Thật ra Nhan Yểu cũng không thấy lạnh. Gần đây tuy không còn là mùa hè,
nhưng nhiệt độ vẫn cao, đêm có hạ chút, song cũng không đến mức cần đắp
chăn.
Nhưng sau khi được anh đắp chăn cẩn thận, hai tay liền dừng lại nơi eo cô,
một cái ôm vừa nhẹ nhàng vừa dè dặt, lại khiến cô không thể sinh ra ý định từ
chối.
Cô cất điện thoại vào túi, chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ gò má anh, như đang
ban thưởng: “Cất dọn xong rồi?”
“Ừm”
Giang Nghiên đáp lời. Dù trong lòng đã thấy cái tên xuất hiện cuối cuộc gọi,
nhưng anh không hỏi.
Giang Nghiên vốn rất ít khi để tâm đến người không liên quan, nhưng trong
quãng thời gian thầm yêu đầy chua xót đó, cái tên ấy thường xuyên đi cùng với
Nhan Yểu, khiến anh trằn trọc suốt những đêm không ngủ.
Hồi cấp ba, Tần Chiêu đã nổi tiếng là “bá chủ” trường nghề bên cạnh, nghe nói
từng đánh người vào viện, không ai dám động vào.
Ban đầu Giang Nghiên cũng chẳng để tâm, mãi cho đến một ngày có tin đồn
Tần Chiêu đang yêu Nhan Yểu, cái tên đó bỗng trở thành cái gai trong tiềm
thức anh.
Giờ nhớ lại mới nhận ra cảm giác ấy gọi là ghen.
Người ta bảo Tần Chiêu là chàng trai duy nhất từng khiến cô rung động thời
trung học, là mối tình nghiêm túc đầu tiên của cô. Người ta nói, hình xăm trên
người Nhan Yểu là vì anh ta mà có.
Biết rõ càng nghe càng đau, vậy mà Giang Nghiên vẫn không bỏ sót bất cứ
mẩu tin tức nào có liên quan đến cô.
Nghĩ đến đây, cánh tay ôm eo Nhan Yểu siết chặt thêm một chút, nhưng vẫn
chỉ nhẹ nhàng đặt lên hông cô, nét mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
“Lát nữa anh đưa em về”
Anh cúi người, để cằm tựa vào bờ vai cô, nghiêng đầu, đầu mũi lướt nhẹ lên làn
da nơi cổ, cảm nhận hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ từ tóc cô, xác nhận rằng cô
đang ở trong vòng tay anh.
Đây là một tư thế đầy bất an, chỉ khi cô không nhìn thấy, trong mắt anh mới
dám lộ ra vài phần dao động.
“Anh định để em đi dễ thế à?” Nhan Yểu đưa tay ra, lòng bàn tay chạm vào sau
gáy anh, ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại, môi ghé sát vành tai anh, giọng
nói mang theo chút trêu chọc.