Gần như không cần suy nghĩ, anh lập tức quay người, lao ra ngoài như bị ma
đuổi.
Khoảnh khắc chạy ra khỏi cửa, làn gió lạnh mang theo hơi ẩm phả thẳng vào
mặt, làm tóc anh rối tung.
Cơn mưa phùn lúc đến nay đã ngừng, cà vạt bay phần phật trong gió, những
chiếc xe ngoài đường vẫn nườm nượp lăn bánh. Anh đảo mắt tìm kiếm khắp
nơi, rồi cả người cứng đờ.
Chỉ một bóng lưng, cách nhau mười mấy mét, cách cả một thập kỷ, vậy mà anh
vẫn nhận ra ngay lập tức, là cô.
Suốt quãng đường chạy tới đây, có lẽ cũng chỉ vì khoảnh khắc này. Nhưng lúc
thực sự nhìn thấy rồi, anh lại chỉ biết đứng ngây người.
Nhan Yểu ngồi lên một chiếc mô-tô đen, cúi người đội mũ bảo hiểm, đề máy.
Cô hoàn toàn không nhận ra có người đang đứng sau, hoặc giả chỉ cần cô
nghiêng đầu một chút, chỉ cần liếc nhìn gương chiếu hậu, là có thể bắt gặp
ánh mắt ấy, ánh mắt vừa điên cuồng, vừa nóng rực, lại vừa kìm nén đau đớn
đến nghẹt thở.
Tiếng động cơ trầm thấp vang lên, cô gái nhẹ nhàng đá chân chống, xoay ga,
chưa đến vài giây đã phóng vụt khỏi chỗ cũ.
Giang Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm
đấm. Ánh mắt anh cứ dõi theo bóng lưng kia, cho đến khi nó hoàn toàn biến
mất khỏi tầm mắt mà cũng chẳng chịu dời đi.
Anh vẫn chẳng thể giữ được gì cả.
Thứ anh chạm tới vẫn chỉ là một bóng lưng mãi mãi ngoài tầm với, cùng với
lọn tóc mỏng tung bay trong gió ấy.
Không biết đã đứng bao lâu tại chỗ, mãi đến khi dòng máu trong người nguội
lạnh, tim cũng ngừng đập dồn dập, đôi đồng tử tê liệt kia mới hơi động đậy,
như một cỗ máy rỉ sét, miễn cưỡng tiếp tục vận hành.
Anh chậm rãi xoay người, bước từng bước quay lại quầy lễ tân, hoàn toàn đối
lập với dáng vẻ hấp tấp lúc nãy.
Nhân viên lễ tân đứng đó đã chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, đặc biệt là
lúc anh đứng trước cửa, cả người toát lên nỗi cô đơn như vai nam chính ngược
tâm vừa bước ra từ phim truyền hình, chỉ thiếu đoạn nhạc nền bi thương là có
thể rơi nước mắt vì anh rồi.
“Vừa rồi người rời đi đó là khách quen bên mình sao?” Giang Nghiên lên tiếng,
giọng điệu dường như đã bình tĩnh hơn.
“Hôm nay là lần đầu tiên đến ạ” Nhân viên lễ tân đáp, giọng vô thức mềm hẳn
lại.
“Cô ấy tới đây để ăn tối?”
“Vâng, thưa anh”
Không khí trầm xuống hẳn, người đàn ông vẫn đứng im tại chỗ, không nói một
lời. Trên gương mặt tưởng như vô cảm lại toát ra một loại nặng nề khó gọi
thành tên, khiến nhân viên lễ tân cũng tự dưng thấy buồn lây.
Đúng lúc ấy, một nhóm người cười nói rôm rả từ xa đi tới.
Trần Vũ Luân đeo khẩu trang, vừa đi đến quầy lễ tân liền đảo mắt liếc qua
người đàn ông đứng cách đó hai bước, sau đó thu ánh nhìn về, mở miệng hỏi:
“Phòng B032 là do một cô gái tên Nhan Yểu thanh toán phải không?”
Ánh mắt Giang Nghiên khẽ động, mày chau lại, anh xoay đầu nhìn người vừa
lên tiếng.
Do đối phương đeo khẩu trang, nên anh chỉ có thể đoán qua vóc dáng và
đường nét khuôn mặt, là một thanh niên trẻ tuổi, trông khá bảnh bao.
Cô nhân viên lễ tân lúc này đã thật sự không hiểu nổi mình đang gặp phải vở
kịch gì. Hết người này tới người khác, ai cũng tìm một cô gái họ Nhan?
“Vâng, đúng là cô ấy đã thanh toán. Xin hỏi có gì không ổn ạ?”
Trần Vũ Luân gật đầu: “Cho tôi xin tổng hóa đơn, tôi chuyển khoản cho cô ấy
qua WeChat”
Khóe môi Giang Nghiên khẽ mím lại, nhịp thở lập tức bị xáo trộn.
Tư duy của anh rối như tơ vò, đầu óc lặp đi lặp lại đúng một từ: WeChat. Còn
nữa, là cái cách đối phương nói chuyện, thản nhiên, thân thuộc đến kỳ lạ.
Cậu ta với Nhan Yểu là gì của nhau? Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay là người yêu?
Nhân viên nhìn thái độ của cả hai, đoán chắc là có quen biết, bèn đọc tổng số
tiền thanh toán, con số không hề nhỏ.
Nhan Yểu vẫn như xưa, vẫn hào phóng như thế.
Trong phút chốc, nhớ lại những việc mình vừa làm, Giang Nghiên chỉ thấy bản
thân thật nực cười.
Anh xoay người lại, gương mặt vốn hơi rối loạn giờ như đóng băng, lại là dáng
vẻ “Giang Ma Đầu” từng khiến cả trường e dè.
Người đàn ông đưa tay cài lại nút cổ áo và thắt cà vạt, động tác chỉnh sửa gọn
gàng như thể cũng đang quét sạch những phút thất thần vừa rồi.
“Mẹ ơi, nãy thấy cái ông kia không? Trời má nhìn kiểu gì cũng thấy đỉnh thiệt
sự!”
“Dựa vào kinh nghiệm năm năm trong nghề của tôi mà nói, cái mặt đó đúng là
hàng hiếm”
“Không phải, mấy cái tỉ lệ cơ thể kia, kiểu này chắc phải mét chín mất? Là
người mẫu hả?”
..
Vài người vừa bước ra khỏi phòng bao, uống có chút hơi men, thấy bóng lưng
Giang Nghiên rời đi thì lập tức nhỏ giọng bàn tán rôm rả.
Lúc này nhân viên mới chợt nhận ra Giang Nghiên đã đi mất, theo phản xạ gọi
theo: “Ơ, anh ơi”
“Có chuyện gì sao?” Trần Vũ Luân nghe thấy, liền quay lại hỏi.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là vị khách vừa nãy hình như cũng đến tìm cô Nhan”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Vũ Luân hơi khựng lại, mày cau nhẹ, lần
nữa quay đầu nhìn theo bóng lưng người kia. Nhưng lần này, trong ánh mắt
cậu ta đã có thêm một tia cảnh giác và dò xét.
“Ồ? Vậy sao”
.
Bên trong phòng tiệc, khi cả đám vẫn còn đang tranh cãi xem có nên khui mấy
chai rượu đắt tiền kia không, thì “Giang học thần” cuối cùng cũng “đi vệ sinh
xong” và trở lại.
“Ô kìa, Giang học thần về rồi à? Tưởng đi toilet mà sao lâu thế?”
“Vừa hay có chuyện muốn hỏi cậu đây”
“Mấy chai này có nên mở không đấy?”
..
Giang Nghiên đứng ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy chai rượu
Tây đắt đỏ đặt trên bàn, trong đầu lại chợt lóe lên hình ảnh cậu trai vừa gặp ở
sảnh.
Khóe môi khẽ nhếch lên, cong thành một nụ cười đầy mỉa mai.
“Mở đi. Người ta đã hào phóng như vậy, chúng ta chẳng lẽ lại không nể mặt?”