Đăng nhập
Đăng ký
Trang chủ
Truyện mới
Thể loại
Truyện Full
Truyện Zhihu
Team
Nghe Audio
Trang chủ
Cho dù muốn báo đáp công ơn cứu mạng năm xưa, cũng không thể gửi tiền gửi nhà trong khi còn chưa gặp mặt.
Văn Vũ đối với hành vi của Ứng Thần nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn vô cùng để ý đến tin nhắn hắn gửi tới. Một câu [Lại đây] phảng phất như một loại ma lực, thúc giục cậu khẩn cấp lên đường, đồng thời cũng đầy cảnh giác. Người đàn ông cho cậu tiền và nhà ở này rốt cuộc là thật lòng báo ân, hay là có mưu đồ khác?
Cho nên, cậu đã lấy cớ đến xem nhà để trưởng bối Lưu Nghĩa Minh đi cùng.
Khi hai người lái xe đến địa chỉ khu dân cư được ghi trên giấy chứng nhận bất động sản, trời quang mây tạnh.
Nơi đây là khu biệt thự của giới nhà giàu thành phố S, đường xá chung quanh rộng rãi sạch sẽ, không gian yên tĩnh dễ chịu. Tường vây khu biệt thự khắp nơi đều bố trí camera giám sát, cổng ra vào càng được canh phòng cẩn mật.
Họ đậu xe ngay cổng, lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ.
Một nhân viên bảo vệ bước ra ngoài hỏi: “Xin hỏi hai vị là khách tới thăm hay còn có chuyện gì khác?”
Lưu Nghĩa Minh vẫn luôn chăm sóc Văn Vũ như trưởng bối. Chú ấy liền tiến lên phía trước giải thích: “Tôi đưa đứa nhỏ này đến xem nhà. Từ hôm nay, nó là chủ sở hữu nơi đây.”
Nhân viên bảo vệ ngạc nhiên quan sát hai người hỏi: “Xin hỏi tên ngài là gì? Ngài sống trong tòa nhà nào?”
Văn Vũ do dự một chút, rồi báo lên tên mình.
Người bảo vệ dường như chợt hiểu ra điều gì đó, lập tức tỉnh ngộ: “Thì ra là mới bàn giao nhà, chủ sở hữu mới đã vội vàng mua lại. Hai vị mời vào!”
Nhân viên bảo vệ vội vàng mở cửa mời họ vào, còn nhiệt tình khai báo: “Nhà của Văn Vũ sáng nay mới mở điện nước. Nếu ngài muốn ở lại hôm nay, chúng tôi sẽ thông báo cho bên bất động sản ngay.”
Văn Vũ lắc đầu khéo léo cự tuyệt: “Hiện tại thì chưa cần đâu, hôm nay tôi chỉ đến xem thôi.”
Nhìn theo xe của Lưu Nghĩa Minh chạy vào trong khu biệt thự, nụ cười trên mặt người bảo vệ trở nên quái dị, hắn hỏi một nhân viên khác trong phòng bảo vệ:
“Cậu nói đứa nhỏ kia là ai mà lại có thể sốt ruột bỏ tiền ra mua căn nhà đắt nhất tiểu khu chúng ta rồi chuyển cho nó như vậy? Còn kinh động cả lão tổng chúng ta đích thân làm thủ tục nữa chứ?”
“Cậu quản nhiều như vậy làm gì? Những người có tiền như thế chúng ta làm sao mà chọc vào được, cứ mặc kệ bọn họ đi thôi!”
Lưu Nghĩa Minh chậm rãi lái xe trong khu biệt thự khổng lồ, chạy hai vòng mới tìm thấy nhà của Văn Vũ.
Đập vào mắt là tường vây thâm nghiêm, cửa lớn nặng nề. Tầm mắt lướt qua ngôi biệt thự kiểu Trung Quốc ba gian gạch đỏ ngói xanh sừng sững giữa sân, thấp thoáng hiện ra sau bức tường vây. Trông có vẻ riêng tư, nhưng lại mang đến một loại cảm giác thần bí khó lòng tiếp cận.
Cửa chính là khóa cảm ứng điện tử. Khi Văn Vũ và Lưu Nghĩa Minh đến gần biệt thự, cánh cửa dày thâm nghiêm tự động chậm rãi mở ra, hiện ra khu vườn yên tĩnh rộng lớn tinh xảo bên trong.
Lưu Nghĩa Minh dù cũng là trưởng bối gần bốn mươi tuổi, kiến thức không hề ít. Khi nhìn thấy biệt thự này, chú ấy vẫn không kìm được cảm khái:
“Ngôi nhà như thế này, chú có hai đời cũng không mua nổi một cánh cửa. Cha cháu năm đó quả thực có thể nói là đã cứu cho cháu một vị Thần Tài.”
Văn Vũ nhíu mày càng sâu. Ngay từ lúc thấy giấy chứng nhận bất động sản, cậu đã mang theo chút tâm lý bài xích. Bây giờ thấy môi trường biệt thự và ngôi nhà này, cậu càng không dám hỏi. Trong đầu cậu lại xuất hiện hai chữ từ tin nhắn kia: Lại đây. Thế nhưng, từ lúc tiến vào đây đến bây giờ, cậu đều không thấy bóng dáng Ứng Thần. Chẳng lẽ Ứng Thần đang đợi cậu ở đây?
Văn Vũ cảnh giác quan sát xung quanh, rồi cùng Lưu Nghĩa Minh tiến vào trong nhà.
Ngôi nhà còn mới tinh, không có dấu vết của ai từng ở. Lớp màng bảo vệ dán trên khóa cửa cũng chưa hề bóc ra. Ngay cả khóa mật mã ở cửa biệt thự cũng vẫn hiển thị mật mã gốc.
Văn Vũ ấn mật mã gốc mở cửa, rồi dừng lại một chút. Sau đó, cậu đặt lại mật khẩu mới.
Ngôi nhà sang trọng rộng rãi đúng như phong cách bên ngoài của nó, đồ đạc bên trong là bàn ghế sofa bằng gỗ gụ theo phong cách Trung Quốc. Thế nhưng, cậu luôn cảm thấy có chút ảm đạm.
So với thời tiết oi bức tháng năm bên ngoài, điều hòa trong phòng thổi đầy hơi lạnh, khiến cánh tay Văn Vũ vừa bước vào đã nổi da gà.
Lưu Nghĩa Minh bật đèn phòng khách, nhìn quanh: “Thật đúng là căn nhà mới tinh, dấu vết một người từng ở đây cũng không có.”
“Cháu cứ nhận tấm lòng báo ơn của Ứng Thần mà chuyển đến ở đây. Nơi đây cũng không xa trường đại học cháu sắp theo học, việc đi lại cũng tiện hơn.”
Văn Vũ không bình luận gì, cầm điện thoại di động mở trang tin nhắn ra xem một chút. Cuộc trò chuyện cuối cùng là ghi địa chỉ ngôi nhà.
Vì thế, cậu gửi một tin nhắn cho Ứng Thần: [Xin chào Ứng Thần. Cháu đã đến đây rồi, anh đang ở đâu?]
Lưu Nghĩa Minh vẫn còn đang kiểm tra các phòng trên lầu, ở lầu hai hô vọng xuống: “Mấy phòng trên lầu đều trống trơn. Nếu muốn dọn đến ở, trước tiên phải mua một cái giường.”
“Cũng may bây giờ là mùa hè, giường thì đơn giản thôi, trải tạm một cái chăn lên sô pha là có thể ngủ được rồi. Tối nay cháu ở lại đây luôn không? Hay về nhà với chú?”
Văn Vũ nhìn quanh đại sảnh biệt thự rộng lớn như thế, nói: “Cháu xem đã. Hôm nay làm phiền chú rồi, đã muộn như vậy chú còn đưa cháu tới đây.”
Lưu Nghĩa Minh chậc chậc một tiếng: “Thằng nhóc này! Lại khách sáo nữa, chú giận thật đấy.”
“Căn nhà thuê cũ của cháu thực sự không thể ở thêm được nữa, chú nghĩ đêm nay cháu cứ ở lại đây luôn đi. Cháu cứ xem nhà đi, chú ra ngoài mua cho cháu một tấm chăn và vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.”
Văn Vũ chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Lưu Nghĩa Minh rời đi, trong đại sảnh biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại thiếu niên gầy gò Văn Vũ một mình đắm chìm trong sự yên tĩnh không một tiếng động chung quanh.
Văn Vũ không đi đâu khắp nơi, vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi Ứng Thần hồi đáp. Chiếc điện thoại di động giống như bị chặn mạng, im lìm nằm trong tay cậu.
Văn Vũ suy nghĩ một chút, liền gửi thêm một tin nhắn: [“Anh Ứng Thần, lát nữa cháu còn phải về nhà, hôm nay nếu anh không thể tới đây, vậy chúng ta hẹn hôm khác nhé.]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau lưng truyền đến, xông thẳng vào xương sống cậu.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, trong phút chốc tay chân đều cảm giác mất lực khống chế, mất cân bằng như thể bị dây thừng trói chặt.
Thiếu niên kinh hoảng lảo đảo hai bước, “rầm” một tiếng, hoàn toàn không kịp phòng bị mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Chiếc điện thoại di động trong tay cậu cũng “Bành” một tiếng, nặng nề nện xuống sàn gạch men, sau đó nảy lên lăn đi xa.
Văn Vũ theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng hai tay cậu cảm giác như bị ép chặt sau lưng, dù thế nào cũng không thể thoát ra. Cũng tương tự với hai chân. Rõ ràng tay chân cậu chẳng vướng bận thứ gì cả.
Trải nghiệm quái dị bất thình lình khiến Văn Vũ lập tức lâm vào sợ hãi.
Cậu nằm vật trên sàn nhà, cơ thể vùng vẫy như một con cá cố gắng thoát khỏi xiềng xích. Kết quả là càng dùng sức, lực kìm hãm tay chân càng mạnh, như những sợi dây thừng vô hình đang siết chặt, truyền đến đau đớn thấu xương.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Cái lạnh băng giá từ nền gạch lát thấm vào da thịt qua lớp áo mỏng, thấm sâu vào máu thịt khiến cậu rùng mình.
Văn Vũ đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm sinh nhật của mình, trong mơ cậu cũng bị trói tay chân giãy giụa trên một bàn đá lạnh như băng.
Vậy, đây là một giấc mơ?
Đột nhiên, Văn Vũ hoảng sợ nhận ra thứ gì đó đang đến gần mình.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, trong nháy mắt đồng tử giãn rộng.
Căn phòng vốn vắng vẻ từ lúc nào đã có thêm một người, một bóng dáng cao lớn đang từng bước tiến về phía cậu.
Là một người đàn ông.
Không đời nào!
Văn Vũ hoảng hốt giãy giụa, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Khi cậu và Lưu Nghĩa Minh bước vào, căn nhà trống rỗng không một bóng người, cửa cũng đã khóa trái.
Làm sao có thể có người ở đây được chứ?
Chẳng lẽ kẻ này là ma?
Ý nghĩ của chính mình khiến Văn Vũ kinh hãi.
Cậu muốn hô to, nhưng lại phát hiện dốc hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng hít thở khàn khàn của mình.
Cậu không tài nào phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cậu thấy người đàn ông bước chân thon dài tiến gần hơn về phía cậu.
Giày da màu đen, ống quần màu đen, bóng của hắn dưới ánh đèn kéo dài trên sàn nhà.
Cậu nhìn từ dưới mặt đất lên, cuối cùng ánh mắt cậu cũng dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông.
Làn da lạnh lẽo trắng bệch như chẳng còn chút máu, sắc mặt u ám như ngưng tụ băng giá.
Và một đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, mang theo tức giận, căm hận và những cảm xúc nguy hiểm.
Hắn là ai?
Hắn là cái gì?
Văn Vũ kinh hô, giãy dụa trên mặt đất.
Thân thể bị trói buộc giống như một con cá bị ném lên đất liền, há miệng cố gắng hít thở.
Bước chân của người đàn ông dừng lại bên cạnh thân thể cậu, mũi giày cứng rắn lạnh lẽo chạm vào làn da ở eo của Văn Vũ vì giãy dụa mà lộ ra.
Thân thể Văn Vũ theo bản năng căng cứng phản ứng, điên cuồng giãy dụa né tránh, muốn rời xa vị nhân vật nguy hiểm kia.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông im lặng khom người xuống, vươn đầu ngón tay điểm lên trán cậu.
Trong nháy mắt, Văn Vũ giống như bị chú ngữ giam cầm, cứng đờ bất động.
Văn Vũ vẫn chưa phát ra một tia thanh âm nào, nhưng đã thấy rõ diện mạo của người đàn ông đang ở gần trong gang tấc.
Khuôn mặt, lông mày, nét mặt của người đàn ông, bao gồm cả thân thể bị bọc trong một bộ đồ đen, đều mang một vẻ khó tả.
Giống như một quý tộc thần bí đã sống trong lâu đài kiểu châu Âu mấy trăm năm, vẻ mặt tựa như cô đọng oán hận ngàn năm, vô cùng u ám và lạnh lùng.
Văn Vũ nhất thời ngẩn người, quên cả sợ hãi.
Người đàn ông dường như không hề bận tâm đến sự tồn tại của cậu.
Văn Vũ hoảng hốt một chút, đột nhiên: “A!!!”
Cậu hét lên.
Ngón tay của người đàn ông chạm vào trán cậu, không biết đã làm gì, khiến một cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến toàn bộ cơ thể cậu.
Văn Vũ đau đến cực hạn, thậm chí còn phá tan sự giam cầm của người đàn ông mà kêu lên.
Đau đớn!!!
Giống như xương cốt bị mạnh mẽ rút khỏi da thịt, đau đến mức đại não trắng bệch, phát ra tiếng ong ong.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể đang kêu gào vì nỗi đau không thể chịu đựng nổi trong từng tế bào.
Tuy nhiên, cơn đau chỉ kéo dài vài giây.
Văn Vũ nhanh chóng mất đi các giác quan, cảm giác lạnh như băng, cảm giác trói buộc, cảm giác đau đớn đều biến mất, thậm chí bao gồm cả vị giác.
Mà cả người cậu nhẹ nhàng nổi lên, thân thể của cậu nằm trên sàn nhà như một cái vỏ rỗng.
Thiếu niên phát hiện, thì ra chính mình đã chui ra từ cơ thể mình.
Cậu chợt nhận ra đây chính là linh hồn của mình.
Cậu chết rồi ư?
Linh hồn không còn bị thân thể trói buộc, bồng bềnh bay lên, trôi nổi trong ánh mắt dò xét của người đàn ông.
Người đàn ông đang quan sát linh hồn của cậu, như thể hắn đang xác nhận một cái gì đó.
Đột nhiên, trong đôi mắt đen láy nhưng vô cảm của người đàn ông, những cảm xúc mãnh liệt không thể hiểu nổi tràn ngập: phấn khích, kích động, hưng phấn, kinh ngạc, còn có cả sự vui vẻ quá mức.
Và ngay tại đó.
“A!!!”
Văn Vũ lại đau đớn kêu lên.
Linh hồn cậu lại bị kéo trở về cơ thể, tất cả các giác quan phục hồi, cảm giác đau đớn dữ dội ăn mòn mỗi lỗ chân lông trong cơ thể, tước đoạt suy nghĩ bình thường của cậu.
Não bộ ầm ĩ không ngừng, trống rỗng.
Cậu cảm giác đầu ngón tay đang chạm vào trán mình run rẩy, rồi một giọng nói vang lên: “Tiểu quỷ, rốt cục cũng tìm được em rồi.”
Thanh âm trầm thấp nặng nề giống như đang nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
Âm u giống như bị băng sương nặng nề bao bọc, lại giống như lửa giận cuồn cuộn ngập trời cơ hồ muốn cắn nuốt tất cả.
Chương trước
Chương sau
Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
<< Chương 48: Hoàn Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 Chương 15 Chương 14 Chương 13 Chương 12 Chương 11 Chương 10 Chương 9 Chương 8 Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1 >>
Giới thiệu bạn bè – Chính sách và quy định chung – Chính sách bảo mật – Sitemap
Nguồn: Sưu tầm