Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi

Chương 7



Đôi mắt gã đàn ông đỏ thẫm, ẩn chứa vẻ sắc bén thâm sâu.

Tựa như căm hận tột cùng, nhưng lại như đang cố sức kìm nén những cảm xúc quái dị ngập trời.

Dường như một khi những cảm xúc ấy giải tỏa, hắn sẽ lập tức cắn nuốt và hủy diệt.

Văn Vũ hoảng sợ tới mức rét run, những cơn đau đớn nhắc nhở cậu rằng cậu không hề mơ.

Những điều phi thực tế không thể giải thích đang xảy ra với chính mình.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy: “Anh là ai?”

“Ta là ai?”

Cơn giận dữ trong lòng gã đàn ông như bùng cháy, hắn đột nhiên bóp chặt quai hàm thiếu niên, buộc cậu ngẩng đầu lên: “Nhìn kỹ xem ta là ai!”

“Em cho rằng mình có thể trốn thoát sao?”

Giọng gã đàn ông trầm thấp, khóe môi gợi lên ý cười u ám: “Bất kể em chạy trốn bao lâu, đầu thai thành hình hài như thế nào, hay là vật gì đi chăng nữa.

Linh hồn của em cuối cùng vẫn là em thôi.”

Thanh âm lạnh như băng, trầm thấp kéo dài của gã đàn ông tựa như vực sâu âm u, vang vọng trong đại sảnh tĩnh mịch.

“Em chung quy vẫn là của ta thôi.”

Trốn thoát? Đầu thai?

Văn Vũ không hiểu mình đang nghe thấy gì.

Chỉ có gã đàn ông u ám lạnh như băng, giống như lệ quỷ đòi mạng, mang theo trùng trùng điệp điệp oán hận, như muốn khóa chặt linh hồn cậu.

Cậu muốn giải thích, nhưng quai hàm bị gã đàn ông siết chặt như muốn bóp nát, đau đến mức cậu không ngừng hít khí lạnh.

Cậu không thể tránh thoát tay gã đàn ông, cằm cậu bị nâng cao hơn, đầu cậu bị nhấc lên, gần hơn một chút với khuôn mặt cực kỳ u ám của hắn.

Cậu thấy rõ hàm răng nghiến chặt của gã đàn ông, hắn gằn từng tiếng: “Em chạy trốn là để sống một cuộc sống như thế này ư?”

“Không cha không mẹ, họ hàng xa lánh, ở trong căn nhà cũ nát, không một xu dính túi, còn bị lũ phàm trần coi thường? Tiểu quỷ, rời khỏi ta, em sống chật vật như vậy sao.”

Mỗi một câu đều chậm rãi nặng nề, trong giọng nói đầy hận thù, oán giận, và tức tối.

Văn Vũ đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra những chuyện xảy ra mấy ngày nay, đều là do lệ quỷ trước mắt gây ra.

Cậu dùng năm triệu mua căn nhà cũ mà cậu đã lưu luyến từ tay họ hàng, lập tức nhận được năm triệu mà Ứng Thần chuyển khoản cho.

Cậu không thuê được nhà, nhưng buổi sáng lại nhận được giấy chứng nhận bất động sản mới.

Còn tối hôm qua, Lý Hạo Võ tìm cách trả thù tấn công cậu, kết quả là nhóm của hắn đột nhiên xông vào đánh lộn, phản bội lẫn nhau.

Gã đàn ông đã làm tất cả những điều đó.

Không, là lệ quỷ tên Ứng Thần đã làm.

Thứ đáng sợ đó đã xuất hiện từ lâu bên cạnh cậu, theo dõi cuộc sống của cậu, và biết tất cả mọi thứ về cuộc sống của cậu.

Toàn thân Văn Vũ lần thứ hai dâng lên một cảm giác ớn lạnh sợ hãi, quần áo mỏng manh thấm đẫm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh lẽo cứng đờ khẽ run lên.

Cậu chịu đựng đau đớn, cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh, và nói: “Anh là Ứng Thần? Anh… anh nhầm người rồi? Em… em không…!”

Mấy chữ “Không phải” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cơn tức giận của gã đàn ông đột nhiên dâng cao: “Không phải sao? Quên mất ta rồi sao?”

Thanh âm lạnh lùng như cuộn trong một đám mây màu chì bão táp, khóe môi hắn khẽ cong lên, một tia giễu cợt: “Không phải sao, tiểu quỷ. Ta sẽ khiến em nhớ em rốt cuộc là ai.”

“Làm cho em nhớ tới, em và ta rốt cuộc đã có những chuyện gì.”

Ngón tay lạnh lẽo của Ứng Thần điểm lên trán Văn Vũ: “Những gì em đã nhớ, không phải là thứ có thể dùng suy nghĩ mà xóa bỏ được. Những điều khắc trong tâm hồn của em, em sẽ không bao giờ quên.”

Giọng gã đàn ông đột nhiên thay đổi, bàn tay đang nâng quai hàm Văn Vũ thả lỏng, ngón cái khẽ vuốt ve cánh môi cậu.

Bàn tay kia từ trán thiếu niên trượt xuống, lướt qua đuôi mắt, hai má, đầu vai, xương quai xanh, rồi đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua lồng ngực khiến bề mặt da cậu run lên.

Cuối cùng dừng lại ở phần eo của thiếu niên lộ ra ngoài, bàn tay thon dài lạnh lùng đột nhiên mở ra, rồi nắm chặt lấy hai bên sườn eo gầy gò dẻo dai của thiếu niên.

“A!”

Văn Vũ ý thức được điều gì sắp xảy ra, cậu dốc hết sức giãy dụa: “Không! Anh định làm gì?”

Gã đàn ông, với khuôn mặt âm u không chút huyết sắc, từng chút từng chút tiếp cận thiếu niên: “Em có thích như vậy không?”

Hắn dùng đầu ngón tay xoa lên môi thiếu niên, cái lạnh từ đầu ngón tay xâm nhập vào môi khiến làn da yếu ớt tê dại đến mức mất đi tri giác.

“Không, em không thích. Anh đang nói dối.”

“Sao có thể để cho tiểu quỷ như em thành công? Em để anh chịu đựng hàng ngàn năm, mãi không thể quên hương vị của em.”

“Anh cứ như vậy nhớ em, nhiều năm như vậy, nhiều kiếp như vậy. Sao em lại có thể rời đi?”

Người đàn ông cực kỳ căm hận, cũng không cách nào áp chế cảm xúc ẩn giấu, bóp cằm thiếu niên nâng lên, cắn mạnh môi cậu.

“Không!”

Tất cả sự kiên cường bình tĩnh của thiếu niên vào giờ khắc này bị đánh bại, sự hoảng sợ và lo lắng mà cậu cố gắng kìm nén cũng sụp đổ tan tành.

Nước mắt nóng bỏng trào ra từ khóe mắt, cùng tuôn chảy, dường như mang theo một nỗi xót xa và đau đớn thấu tim.

Thiếu niên khóc nấc.

Cậu thút thít như nghẹt thở, nước mắt nóng không ngừng tuôn từ mí mắt, trượt xuống hai má, chảy vào kẽ môi răng dây dưa cùng một chỗ.

Người đàn ông không chỉ nếm được hương vị thiếu niên, mà còn nếm được nước mắt nóng bỏng đắng chát.

Hắn buông môi thiếu niên ra, thần sắc âm u ngẩn người.

Sau đó hắn đột nhiên hung ác bóp cằm thiếu niên, dùng sức nâng lên, trầm giọng nghiến răng nghiến lợi: “Em còn dám khóc? Chạy trốn là em, em không có tư cách gì để cho anh xem.”

Nước mắt rơi xuống gò má lại trở về hốc mắt, che mờ tầm mắt thiếu niên.

Sự kiên cường của cậu bị phá hủy hoàn toàn, nước mắt nóng bỏng mang theo nhiệt độ cơ thể không ngừng tuôn ra như sụp đổ, trong tiếng thút thít run rẩy còn xen lẫn tiếng khóc yếu ớt mơ hồ: “Đau.”

Tay của người đàn ông đột nhiên buông lỏng.

Văn Vũ vốn bị buộc ngẩng đầu lên, giờ đây cả người cậu nặng nề rơi xuống sàn cứng rắn lạnh lẽo vì mất sức, cảm giác trói buộc trên tay chân cũng biến mất.

Cơ thể của cậu, lấy lại được tự do.

Cậu vội vàng dùng tay chân chống đỡ đứng dậy, rưng rưng nước mắt, hoảng sợ từng chút từng chút di chuyển cơ thể lùi lại trên sàn nhà.

Theo bản năng muốn rời xa lệ quỷ kia.

“Sợ đến như vậy ư?”

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu niên đang run rẩy, nói: “Thật giống như lúc em còn bị trói trên bàn đá dâng cho ta, chỉ tiếc là…”

Sự mất mát trong mắt người đàn ông thoáng qua, âm u lạnh lùng nói: “Quên rồi ư? Cũng được thôi. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, miễn là em giống như trước đây, ta sẽ đối xử tốt với em.”

Văn Vũ còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, căn bản không cách nào phán đoán người đàn ông đang nói gì với mình.

Bàn tay cậu chống sàn nhà di chuyển về phía chạm lấy chiếc điện thoại di động vừa mới rơi xuống đất.

Điện thoại di động!

Cậu tỉnh táo hơn.

Chú Lưu bình thường sợ cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã cài nút khẩn cấp báo cảnh sát cho điện thoại của cậu.

Chỉ cần nhấn một phím, cậu có thể sẽ được người đến cứu.

Văn Vũ không dám làm lớn chuyện, cảnh giác nhìn Ứng Thần, ngón tay giấu ở phía sau lưng lặng lẽ nhấn nút báo.

Thật lâu cũng không thấy phản ứng.

Chẳng lẽ lúc điện thoại rơi xuống đất đã vỡ hỏng luôn rồi?

Ứng Thần đối với động tác nhỏ của thiếu niên dường như không thấy, trong mắt lại thêm một tia âm u.

Hắn xoay người bước đến sô pha, ngồi xuống, lạnh giọng khẽ gọi: “Tiểu quỷ, lại đây.”

Văn Vũ bất động, ôm hai chân, ngồi trên mặt đất, cực kỳ bình tĩnh nghĩ cách chạy trốn.

Mà, còn chú Lưu, chú Lưu mua đồ dùng sinh hoạt cho cậu rồi sẽ về ngay thôi.

Nhưng mà, lúc chú Lưu trở về cũng sẽ gặp nguy hiểm, lệ quỷ tên là Ứng Thần này chắc chừng sẽ làm hại đến chú Lưu.

Cửa chính ở cách đó ba mét, chỉ cần hai ba bước là có thể chạy ra ngoài.

Bên ngoài tiểu khu biệt thự được trang bị camera giám sát, phòng bảo vệ thấy bộ dáng một đứa nhỏ hốt hoảng chạy ra sẽ không mặc kệ.

Ứng Thần vì tìm cậu, nói với cảnh sát là vì báo ân cứu mạng của cha cậu.

Căn bản là bịa đặt, mục đích chân chính của hắn hẳn là chỉ vì muốn hợp pháp tiếp xúc với cậu.

Cho dù là lệ quỷ, cũng trong xã hội hiện tại không thể tùy ý giam cầm cậu.

Chỉ cần cậu có thể thoát khỏi căn phòng này, Ứng Thần cũng không dám ở trong tầm mắt nhân loại làm loạn.

Văn Vũ tính toán xong thời gian có thể chạy ra ngoài, cùng thời gian mà Ứng Thần có thể đuổi kịp mình, sau đó hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, cơ thể giống như mũi tên rời dây cung, hai bước vọt về phía cửa.

Một tay nắm chặt tay nắm cửa, nhấn xuống, đẩy ra ngoài.

Văn Vũ:!!

Cửa gỗ lim nặng nề không nhúc nhích.

Tại sao không mở!

Trong lòng Văn Vũ trầm xuống, quay về phía cửa sổ mở rộng ở phòng ăn.

Lúc mới đến, chú Lưu ngại phòng mới có mùi, mở mấy cửa sổ thông gió, cũng may ngay cả màn cửa sổ cũng mở hết.

Văn Vũ không chút suy nghĩ trực tiếp chạy về phía phòng ăn cách đó năm mét, hai tay trèo lên mép cửa sổ sát đất nhanh chóng nhảy ra ngoài thì “Bành” một tiếng, cơ thể thiếu niên gầy gò lại bắn ngược trở về, nặng nề ngã xuống sàn nhà.

Rõ ràng là cửa sổ mở rộng, nhưng lại có một tầng rào cản mà cậu ta không thể thấy chặn lại.

Xong rồi, xong thật rồi.

Trái tim Văn Vũ rơi xuống đáy vực, đập dữ dội.

Cậu nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Ứng Thần cũng đang nhìn cậu, đôi mắt cụp xuống một mảnh âm u, như một lần nữa muốn lệnh cho thiếu niên: “Lại đây.”

Thái độ lạnh nhạt, là bởi vì có thể kiểm soát tuyệt đối thiếu niên này.

Cũng bởi vì thế, thiếu niên không thể trốn thoát.

Văn Vũ lần đầu tiên cảm giác được vực sâu tuyệt vọng.

Thân thể yếu ớt bất an lắc lư, tựa vào tủ bát bảo của phòng ăn.

Tủ bát bảo

Ứng Thần lần thứ ba gọi: “Lại đây”

Văn Vũ bất động, thân thể yếu ớt cậu ta tựa vào tủ bát bảo, lưng tựa vào tường, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng kháng cự.

Ứng Thần nhắm mắt lại, kìm nén một chút cảm xúc.

Hắn đứng dậy bước về phía thiếu niên, thân thể cao lớn mang theo khí băng giá từng bước tiến về phía phòng ăn, tiếp cận thiếu niên đang bất lực.

Văn Vũ không dám tưởng tượng điều gì đang chờ đợi mình.

Cậu vẫn còn có thể cảm nhận được sự đau đớn khi cắn chặt môi, bên eo vẫn còn vết đỏ do bàn tay hắn nắm lấy, cùng cảm giác run rẩy vì những ngón tay lạnh lẽo trượt qua.

Không, không được!

Bản năng cầu sinh khiến cho cậu không chút suy nghĩ cầm lấy bình sứ thật lớn trên tủ bát bảo, mạnh mẽ đập vào người đàn ông đang tiến tới trước mặt.

Một tiếng Bành vang lên, bình sứ đập vào cánh tay của người đàn ông nổ thành từng mảnh, vô số mảnh vỡ rơi xuống nền nhà nhẵn nhụi.

Người đàn ông không tổn hao chút nào, chỉ là đáy mắt âm u càng đậm, đưa tay hướng về phía thiếu niên trầm thấp gọi: “Tiểu quỷ”

“Đừng đụng vào ta!”

Văn Vũ hét lên, xoay người chạy trốn.

Hai chân mềm oặt không thể chống đỡ nổi tốc độ xoay người của cậu, cơ thể mất thăng bằng, ngã mạnh xuống mặt đất.

Trên mặt đất là một mảnh sứ sắc nhọn, mà cậu ta chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn mỏng manh.

Hai mắt Văn Vũ nhắm nghiền, chờ đợi đau đớn vì những mảnh sứ đầy đất xuyên thấu.

Cậu may mắn nghĩ nếu cơ thể chảy máu thì có thể khiến Lệ quỷ kiêng kỵ tránh né, từ đó tránh thoát một kiếp.

Tuy nhiên, ngay lúc cơ thể thiếu niên rơi xuống đất, bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ nhấc cậu lên, sau đó hắn ôm chặt cậu vào lồng ngực.

Chỉ là trước khi cậu còn kịp cảm thụ hơi ấm từ lồng ngực rộng lớn cường tráng của người đàn ông, một giây sau cậu đã bị đưa đến sô pha nơi người đàn ông từng ngồi.

“A!”

Phần đệm dày của sô pha khiến thiếu niên lún xuống.

Văn Vũ đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp giãy dụa, cơ thể của người đàn ông đã nặng nề đè lên, đè lên cơ thể gầy yếu run rẩy của thiếu niên.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông chắn ngang những chiếc đèn chùm lộng lẫy và rực rỡ trên mái vòm, thiếu niên chìm sâu trong bóng tối u ám.

Người đàn ông nghiến chặt răng, giọng nói trầm ấm đè nén cảm xúc nguy hiểm: “Đầu thai, sao lại trở nên ngu ngốc thế này? Không ngoan ngoãn thông minh như trước.”

“Em khiêu khích tôi như vậy, là muốn tôi làm gì em đây?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.