Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 17: Tại em yếu đuối quá!



“Ký chủ, nữ chính xuất hiện!”

Tiếng hệ thống vang lên. Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu nhìn ra cửa xe. Một cô gái

mặc sơ mi trắng, quần xanh, gương mặt toát lên vẻ anh khí, xách vali bước lên

xe.

Không thoát khỏi định luật nữ chính và nữ phụ độc ác hút nhau, Thẩm Nam Sơ

chỉ nhìn thoáng qua đã thấy ghét nhẹ. Theo nguyên tác, nam nữ chính gặp nhau

ở Đại Tây Bắc. Giờ do cô can thiệp, nam chính không đi Đại Tây Bắc nữa, sợi dây

duyên phận đã bị cô cắt đứt. Thế mà nữ chính lại mò đến huyện Vĩnh Tu, chắc

chắn không phải trùng hợp.

Xem ra nữ chính đã trọng sinh (sống lại)! Còn đuổi theo nam chính đến tận đây.

Thú vị rồi đây.

Khương Thư Ý vừa lên xe đã chú ý đến Thẩm Nam Sơ vì cô quá nổi bật. Nhưng

cô ta chỉ liếc qua rồi đi tìm chỗ. Khương Thư Ý tay xách nách mang, hai cái vali

to, lưng đeo ba lô, loay hoay mãi mới yên vị ở ghế ngay trước Thẩm Nam Sơ.

Sau khi trọng sinh, Khương Thư Ý vội vã chạy đến Đại Tây Bắc để gặp Bùi Chính

Năm sớm hơn kiếp trước. Ai ngờ danh sách điều chuyển không có tên anh. May

mà nhờ quan hệ của bố, cô ta tra ra được địa chỉ mới của anh ở đây. Thế là chưa

kịp mở vali, cô ta lại lật đật chạy đến huyện Vĩnh Tu.

Dù không biết tại sao kiếp này thay đổi, nhưng Khương Thư Ý rất vui. Ở đây đỡ

khổ hơn Đại Tây Bắc nhiều, cô ta tin mình sẽ xuất hiện trước mặt Bùi Chính Năm

với hình ảnh hoàn hảo nhất, giúp đỡ nhà họ Bùi và chiếm được trái tim anh – thứ

mà kiếp trước cô ta chưa từng thực sự có được.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Thẩm Nam Sơ ngồi phía sau, nhìn nụ cười tự

tin của Khương Thư Ý mà ngứa tay. “Hệ thống, mi có thấy cái vẻ mơ tưởng nam

chính của nữ chính gợi đòn không? Điểm Chán Ghét thu từ nữ chính có phải vô

hạn như nam chính không?” “Ký chủ, đúng vậy”

Mắt Thẩm Nam Sơ sáng rực. Vậy còn chờ gì nữa? Chiến thôi!

Vương Tú Mỹ thấy Thẩm Nam Sơ cười thì hỏi thăm. Thẩm Nam Sơ cố ý nói to:

“Em nghĩ sắp đến thôn Vương Gia nên vui thôi ạ” Quả nhiên Khương Thư Ý mắc

câu: “Các cô cũng đến thôn Vương Gia, trấn Ninh An à?”

roi/chuong-17-tai-em-yeu-duoi-quahtml]

Vương Tú Mỹ nhiệt tình bắt chuyện, giới thiệu Thẩm Nam Sơ là thanh niên trí

thức từ Bắc Kinh. Khương Thư Ý thấy Thẩm Nam Sơ quen quen, hỏi: “Em gái,

chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” “Chưa ạ” Thẩm Nam Sơ chối bay.

Kiếp trước Khương Thư Ý từng gặp nguyên chủ một lần lúc nguyên chủ ốm sắp

chết, gầy trơ xương. Giờ Thẩm Nam Sơ khí chất ngời ngời, cô ta không nhận ra

là phải.

Thẩm Nam Sơ lập ra một kế hoạch hoàn hảo để thu hoạch điểm chán ghét. Để

xem khi nữ chính phát hiện ra người cô ta thân thiết lại là vợ của nam chính thì sẽ

thế nào?

Thẩm Nam Sơ cười thân thiện: “Em thấy chị cũng quen quen, xinh như chị ruột

em vậy” Khương Thư Ý được khen thì sướng rơn, dù ngoài miệng khiêm tốn bảo

da dẻ thô ráp do nắng gió. Thẩm Nam Sơ tiếp tục bồi thêm: “Đâu có, da chị vẫn

trơn láng mà”

Vương Tú Mỹ mắt tròn mắt dẹt. Da trơn láng á? Khương Thư Ý da bong tróc, lỗ

chân lông to như cái kim mà bảo trơn? “Chị dùng kem dưỡng da gì thế? Em dùng

mãi chả ăn thua” Thẩm Nam Sơ diễn sâu, mắt đầy ngưỡng mộ. (Hệ thống: Là ai

đem lọ Estee Lauder mấy trăm đồng tặng người ta thế hả?)

Khương Thư Ý đắc ý: “Chị có bôi gì đâu, đẹp tự nhiên đấy” Thẩm Nam Sơ: “”

Câu này quen thế! Quả báo đến nhanh thật.

Suốt dọc đường, Thẩm Nam Sơ cứ khen Khương Thư Ý lên tận mây xanh, thật

giả lẫn lộn khiến cô nàng sướng âm ỉ. Đến trạm chuyển xe ở huyện Vĩnh Tu, ba

người đã thành một nhóm nhỏ.

Vương Tú Mỹ khỏe như trâu, xách đồ của mình và cả của Thẩm Nam Sơ nhẹ

tênh. Khương Thư Ý thì vật vã với đống hành lý khổng lồ.

Thẩm Nam Sơ mắt lóe lên vẻ tinh quái: “Chị Khương, để em giúp chị một tay

nhé!” “Ôi quý hóa quá, cảm ơn em”

Khương Thư Ý vừa dứt lời thì. Loảng xoảng! Hành lý rơi xuống đất. Thẩm Nam

Sơ hai tay buông thõng, mặt đỏ bừng xấu hổ: “Chị Khương, xin lỗi chị nha. Tại em

yếu đuối quá, sức trói gà không chặt nên không giúp được chị rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.