“Không công bằng!” Lý Mai giãy nảy lên.
Vương mặt rỗ chẳng thèm ngẩng mặt lên. Loại thanh niên trí thức tiểu thư công
tử bột này ông gặp nhiều rồi. “Cô mà không thích thì tự mình vác hành lý mà đi
bộ. Đừng trách tôi không nhắc trước, ban đêm lợn rừng hay mò xuống núi lắm
đấy, trời tối mà chưa về đến thôn thì cứ liệu hồn làm bạn với lợn rừng”
Vương mặt rỗ vừa dứt lời, Lý Mai run bắn lên, không dám ho he gì nữa. Những
người khác chất hành lý lên xe xong đành lầm lũi đi bộ theo sau xe bò.
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +2”] [“Điểm Chán Ghét +3”] ..
Xe bò chậm thì chậm thật, nhưng vẫn sướng hơn đi bộ gấp vạn lần! Thẩm Nam
Sơ ngồi trên xe bò, vừa ngắm cảnh điền viên thơ mộng hai bên đường, vừa rôm
rả trò chuyện với Vương mặt rỗ và Vương Tú Mỹ. Thỉnh thoảng lại thu hoạch
được ít điểm chán ghét, đời còn gì đẹp hơn.
Khương Thư Ý phong trần mệt mỏi suốt dọc đường, đi được nửa quãng đường
núi, hai chân đã nặng như chì, lòng bàn chân phồng rộp đau rát. Nhìn Thẩm Nam
Sơ cười nói vui vẻ trên xe bò, cô ta tức đến ngứa răng.
Lý Mai, Phương Khiết và Tống Thanh Dương cũng oán thán trời đất, chỉ có Tô
Kiến Châu là vẫn lầm lũi đi như trâu cày.
Cứ đi mãi thế này cũng không ổn. Khương Thư Ý không muốn đi nữa. “Tôi đau
chân quá, không đi nổi nữa rồi. Thẩm Nam Sơ, cô xuống đi, để tôi lên ngồi một
lúc”
Vương mặt rỗ trong túi còn đang có nắm kẹo sữa của Thẩm Nam Sơ, đương
nhiên nói đỡ cho cô. “Mới đi được tí tẹo đã kêu mệt, đám trẻ thành phố các cô
đúng là không bằng con gái nhà nông chúng tôi”
Lý Mai đốp chát ngay: “Các cô ấy khỏe thế thì ông bảo các cô ấy xuống đi bộ đi!”
Tống Thanh Dương hùa theo: “Chúng ta đến thôn Vương Gia là để chi viện xây
dựng nông thôn, không phải đến để hưởng lạc, tuyệt đối không được học theo
thói hưởng thụ của bọn tư bản”
Khá lắm, ngồi cái xe bò thôi mà cũng nâng tầm quan điểm lên thành thói hưởng
thụ tư bản. Thẩm Nam Sơ thấy Tống Thanh Dương không đi làm Hồng Vệ Binh
(quân đội đỏ) thì hơi phí.
Vừa hay xe bò đi đến đoạn dốc cao. Thẩm Nam Sơ nhìn đồng hồ, họ đã đi được
gần hai tiếng rồi. Cô không muốn làm khó Vương mặt rỗ.
“Chú Vương, dốc phía trước hơi đứng, sợ là khó đi, để cháu xuống đi bộ cho nhẹ
xe” Vương Tú Mỹ cũng hùa theo: “Chú Vương, cháu cũng xuống”
Vương mặt rỗ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Xe chở đầy hành lý, ít nhất cũng hơn 300
cân (khoảng 150kg), lên dốc con bò sẽ rất vất vả. Ông cũng nhảy xuống dắt bò.
Khương Thư Ý và Lý Mai thấy xe bò trống hai chỗ, mừng ra mặt. Cuối cùng cũng
đến lượt các cô ngồi rồi! “Thế này mới đúng chứ, mọi người luân phiên ngồi mới
công bằng”
“Ngồi cái gì mà ngồi, đi bộ hết cho tôi” Vương mặt rỗ gắt gỏng. “Không thấy dốc
cao thế kia à? Tôi còn phải xuống đi bộ, các cô đòi ngồi lên để bò nó chết mệt
à? Nó chết các cô đền nhé?”
Bị chụp cho cái mũ to đùng, Lý Mai im thin thít. Khương Thư Ý cũng không dám
hó hé, chỉ ném cho Thẩm Nam Sơ ánh nhìn lạnh lẽo.
[“Điểm Chán Ghét +10”] Thế là hận Thẩm Nam Sơ rồi đây.
Thực ra chỉ cần leo qua con dốc lớn này là nhìn thấy thôn Vương Gia, xuống dốc
đi thêm mười phút nữa là tới. Nếu không thì Thẩm Nam Sơ đời nào chịu xuống xe
dứt khoát thế.
roi/chuong-19-dung-la-can-nha-trong-mohtml]
Vương Tú Mỹ dắt Thẩm Nam Sơ đi trước. Nhờ giữ sức lúc nãy nên hai người leo
dốc khá nhẹ nhàng. Còn nhóm Khương Thư Ý, Tống Thanh Dương thì trong lòng
kêu khổ thấu trời. Đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, chưa đến nơi đã đành, giờ lại còn
phải leo con dốc dựng đứng này. Mặt ai nấy đều nhăn như quả mướp đắng.
Được Vương Tú Mỹ dẫn đường, Thẩm Nam Sơ nhanh chóng lên đến đỉnh dốc.
Đứng trên đỉnh núi, thôn Vương Gia thu trọn vào tầm mắt.
Thôn Vương Gia nằm lọt thỏm trong một thung lũng được bao quanh bởi núi non
trùng điệp, một con suối nhỏ như dải lụa ngọc uốn lượn quanh thôn. Những ngôi
nhà tường đất đỏ mái ngói đen nằm xen kẽ nhau. Từng làn khói bếp bay lên từ
ống khói. Đây sẽ là nhà của cô trong vài năm tới.
Vương mặt rỗ đánh xe bò đến điểm thanh niên trí thức. Đó là một cái sân rộng,
bên trong có vài gian nhà, tất cả thanh niên trí thức đến thôn Vương Gia đều ở
đây.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền bước ra từ điểm thanh niên trí thức,
theo sau là vài nam nữ thanh niên. Người đàn ông này chính là trưởng thôn
Vương Gia – Vương Kiến Quốc.
“Chào mừng các đồng chí thanh niên trí thức đến với thôn Vương Gia” Vương
Kiến Quốc không phải người hay nói lời hoa mỹ, đi thẳng vào vấn đề. “Điểm thanh
niên trí thức của đại đội ta, ký túc xá nam chỉ còn hai giường, ký túc xá nữ chỉ còn
ba giường. Điểm thanh niên trí thức mới vẫn đang trong quy hoạch. Bốn đồng chí
nữ các cô chịu khó chen chúc nhau một chút nhé!”
Khương Thư Ý và Lý Mai nghe xong mặt mày sa sầm. Ai mà thèm ngủ chung với
cái đồ rắc rối Thẩm Nam Sơ kia chứ? Chưa kịp để họ phản đối, Vương Tú Mỹ đã
lên tiếng: “Trưởng thôn, Thẩm Nam Sơ có thể về nhà cháu ở, nhà cháu rộng lắm”
Vương Kiến Quốc nhìn Thẩm Nam Sơ: “Đồng chí Thẩm thấy sao?” “Được ạ”
Thẩm Nam Sơ không khách sáo. Cô cũng chẳng muốn chen chúc với đám
Khương Thư Ý, Lý Mai.
Vương Tú Mỹ xách ngay hành lý của Thẩm Nam Sơ lên. “Em gái, đi thôi, chị đưa
em về nhà” “Vâng ạ”
..
Nhà Vương Tú Mỹ nằm tận cùng trong thôn, ngay chân núi, đối diện con suối nhỏ.
Mở cửa ra là thấy cảnh “tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (cầu nhỏ nước chảy nhà ai).
Nhà Vương Tú Mỹ đúng là rất đẹp.
Tuy nhiên, so với nhà Vương Tú Mỹ, Thẩm Nam Sơ lại ưng ý một ngôi nhà khác
cách đó vài chục mét hơn. Ngôi nhà đó cách thôn Vương Gia một khoảng vừa
phải, đi lại thuận tiện mà vẫn giữ được sự riêng tư. Quả thực là ngôi nhà trong
mơ. Nếu định cư ở đây thì căn nhà này quá tuyệt.
Thị lực Thẩm Nam Sơ rất tốt, cô nhìn thấy rõ ràng trên mái nhà đó cỏ mọc um
tùm. “Chị Tú Mỹ, cái sân kia là nhà ai thế?”
Vương Tú Mỹ nhìn theo hướng tay chỉ của Thẩm Nam Sơ: “Em nói cái đó hả?
Nhà ông Năm Vương đấy. Năm ngoái hai vợ chồng đi nhặt củi ngã từ trên núi
xuống, lúc người ta phát hiện ra thì người đã cứng đờ rồi. Nói ra thì ông bà Năm
cũng tội nghiệp, cả đời không con cái, đến lúc chết cũng chẳng có ai bưng bát
hương”
Thẩm Nam Sơ nghe xong mắt sáng rực. “Giờ căn nhà đó thuộc về thôn à chị?”
“Đúng thế!” Vương Tú Mỹ gật đầu, hạ giọng thì thầm. “Người trong thôn đều bảo
nhà đấy phong thủy không tốt, chẳng ai dám ở đâu”
Mắt Thẩm Nam Sơ lấp lánh như sao. “Chị Tú Mỹ, em mua lại nhà ông Năm
Vương được không?”
Choang! Cái gáo múc nước trên tay Vương Tú Mỹ rơi xuống đất, suýt nện vào
chân cô. “Em gái à, em đừng có dại. Trong thôn từng có người không tin tà ma,
vào ngủ thử một đêm, hôm sau chạy trối chết, vừa chạy vừa kêu cha gọi mẹ,
đánh chết cũng không dám quay lại” Mặt Vương Tú Mỹ lộ vẻ kiêng kỵ. “Nghe
đồn là trong nhà có ma đấy”
“Không sao đâu” Thẩm Nam Sơ chẳng sợ chút nào. Lòng người còn đáng sợ hơn
ma gấp vạn lần, cô còn sợ gì ma cỏ chứ?
..