Giang Mãn Y còn định nói thì nghe Lăng Thính Lan tiếp tục nói: “Vả lại cậu nói
không làm gì là sao, không phải cậu là người đứng ra làm cầu nối à? Mối quan hệ
trong Quỷ giới không phải của cậu sao?”
“Đừng có tự ti, chúng ta sắp thành phú bà rồi!”
“Vậy mười phần trăm đi, cứ thế mà quyết định” Giang Mãn Y lấy một cái gối lót
sau lưng: “Tôn Soái đâu rồi?”
Lăng Thính Lan nở một nụ cười ngốc nghếch: “Tôi sai cậu ta đi hóng hớt mấy
chuyện bát quái trong giới giải trí rồi. Nói thật, dùng quỷ đúng là tiện lợi thật, thật
ra chúng ta còn có thể lập một đội paparazzi nữa đấy”
“Thôi thôi, nghe có vẻ phiền phức lắm” Cô nói xong thì lại xua tay: “Cứ hóng dưa
là được rồi”
“Dưa mà không bị tung ra chính là dưa độc quyền của chúng ta, hóng kiểu này
càng kích thích!”
Giang Mãn Y: “!”
Khỉ thật, mới có một buổi sáng không gặp mà Tôn Soái đã đi nằm vùng trong giới
giải trí rồi.
Đến khi Tôn Soái trở về đã là buổi chiều, vừa về cậu ta đã mang theo vài tin sốc
động trời.
Nào là một nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí thực chất là tình nhân của một
ông trùm nào đó mà chồng cô ta cũng thế!
Lại còn chuyện người này với người kia bề ngoài như nước với lửa nhưng thực tế
lại rất thân, chỉ là để tạo chiêu trò.
May mà Giang Mãn Y và Lăng Thính Lan đều không theo đuổi ngôi sao nào, nếu
không thì có mà sập nhà hết rồi.
“Vậy bây giờ gọi điện cho bố cậu à?” Giang Mãn Y nói với Tôn Soái.
Sáng sớm nay, Tôn Thành Công đã làm một bàn đầy món ăn, Trần Tĩnh dạo này
không có khẩu vị lắm nhưng kể từ khi biết tin về con trai tối qua, hai vợ chồng
cũng dần thoát khỏi nỗi đau.
Hai người đang dùng bữa, điện thoại của Tôn Thành Công reo lên, ông ấy cầm
điện thoại lên nhìn, thấy là số lạ vốn dĩ không định nghe bhưng không hiểu sao lại
ma xui quỷ khiến thế nào mà bắt máy: “Alo?”
“Alo? Tôi là nhân viên giao đồ ăn mà con trai ông đã đặt đây. Nào, nói chuyện với
bố đi”
Đầu dây bên kia có tiếng sột soạt, rất nhanh sau đó một giọng nói quen thuộc
vang lên: “Bố!”
“Con trai?” Tôn Thành Công sững sờ.
Ông ấy đã quá lâu rồi không được nghe giọng con trai qua điện thoại, dù hôm qua
gặp trong mơ nhưng cũng không thật đến thế.
Trần Tĩnh nghe thấy thì vội vàng đặt đũa xuống: “Bật loa ngoài đi”
Tôn Thành Công bật loa ngoài rồi nghe thấy con trai nói: “Bố, cái đó, chỗ con hơi
xa chỗ bố mẹ hay là bố mẹ cứ chuyển tiền mua tôm hùm qua đây, bọn con tự đi
mua”
“Con trai” Trần Tĩnh gọi, giọng đầy nghẹn ngào.
Tôn Soái nắm chặt điện thoại, ngón tay khẽ siết, cậu ta cố gắng kiềm chế cảm xúc
của mình nhưng giọng điệu vẫn nhanh nhẹn như thế: “Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Khỏe, mẹ rất khỏe, con trai, con ở đó vẫn ổn chứ?”
“Con cũng ổn. Mẹ, con đã nhận được số thứ tự đầu thai rồi, bố mẹ phải chuẩn
bị mang thai thật tốt, cố gắng sinh con sớm để con còn đợi…”
Tôn Soái cố gắng nặn ra nụ cười, hít thở sâu để bình tĩnh lại: “Con còn đợi tiêu số
tiền con đã tiết kiệm được nữa!”
Giang Mãn Y và Lăng Thính Lan đứng một bên nhìn mà không nói gì.
15.html]
“Được được được, mẹ và bố sẽ cố gắng. Con trai, con đợi chúng ta nhé, mẹ sẽ
chuyển tiền cho con ngay” Trần Tĩnh khẽ nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Con trai, con có thể đến gặp mẹ trong mơ không, mẹ đã lâu không gặp con rồi”
Mắt Tôn Soái đỏ hoe, cậu ta đặt điện thoại ra xa, hít hít mũi, sau đó mới tiếp tục
nói: “Vậy mẹ, tối nay con sẽ đến thăm mẹ, mẹ ngủ sớm một chút nhé”
Trần Tĩnh gật đầu lia lịa: “Ừ ừ, tối nay mẹ sẽ ngủ sớm”
Thật ra bà đã lâu rồi không được ngủ ngon giấc. Mỗi đêm bà cứ trằn trọc cả đêm
không ngủ được, tóc cũng rụng từng nắm lớn.
Anan
Nhưng con trai muốn đến thăm bà nên tối nay bà chắc chắn sẽ ngủ được.
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Soái nhìn Giang Mãn Y với vẻ mặt muốn nói lại thôi
mà cười: “Haizz, không phải tôi sợ sau này bố mẹ không còn hy vọng sao. Cô
cũng biết đấy, những linh hồn có thể đầu thai vào bụng cha mẹ kiếp trước của
mình gần như chẳng có mấy ai, tôi chỉ là…”
“Tôi hiểu mà” Nước mắt Tôn Soái trào ra, cậu ta dùng tay lau đi nước mắt rồi nở
một nụ cười: “Chết là chết rồi”
“Âm dương cách biệt”
“Tôi luôn phải cho họ một chút hy vọng, như vậy mọi người… Đều tốt hơn”
“Vậy cậu không định đầu thai nữa à?” Giang Mãn Y đưa cho cậu ta một tờ khăn
giấy rồi bảo cậu ta lau nước mắt.
Tôn Soái nhận lấy khăn giấy, xì mũi thật mạnh: “Xem xét đã, tôi cứ kiếm chút tiền
đã, sau này để dành chút tiền cho bố mẹ tôi xuống đây khỏi phải vất vả như vậy”
“Nếu họ trực tiếp đi đầu thai mà đi được rồi thì tôi sẽ không đầu thai nữa”
“Cơ nghiệp mà tôi vất vả gây dựng, tôi phải tự mình thừa kế!”
Điện thoại Giang Mãn Y sáng lên, mở ra xem là tin nhắn chuyển khoản từ Alipay:
“Bố mẹ cậu chuyển tiền rồi. Đừng buồn nữa, đi thôi, tôi mời cậu ăn tôm hùm
Boston!”
Tôn Soái kinh ngạc nói: “Nhưng đây là tiền của tôi!”
Giang Mãn Y cười cười: “Vậy thì cậu mời tôi ăn”
“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!” Lăng Thính Lan giơ tay.
Tôn Soái vung tay lớn: “Đi! Ăn! Lúc sống không ăn, chết rồi còn không ăn nữa
thì bao giờ mới được ăn!”
Mặc dù nói là ba người đi ăn nhưng trên thực tế bề ngoài chỉ có Giang Mãn Y và
Lăng Thính Lan. Hai người gọi một phòng riêng và gọi mười con tôm hùm Boston.
Cô suy nghĩ một lát rồi thêm WeChat của bố Tôn Soái và chụp ảnh gửi qua cho
ông ấy.
Trong ảnh, Tôn Soái hiện hình đang giơ một con tôm hùm lên, cười rất vui vẻ
trước ống kính, Tôn Thành Công nhìn thấy ảnh cũng nở nụ cười: “Thằng nhóc
thối này”
Trần Tĩnh cũng nhìn chằm chằm vào bức ảnh: “Được được được, để thằng bé ăn
nhiều vào”
Khuôn mặt hai người trông đầy sức sống hơn rất nhiều. Tôn Thành Công nhìn dãy
số WeChat này, mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Dù sao cũng là chuyện của Âm giới, vạn nhất phạm vào điều cấm kỵ thì không
hay.
Tôn Soái ăn bằng cách ngửi tôm hùm, khí trên con tôm hùm lập tức bị cậu ta hút
đi mất, cậu ta liên tục hút sáu bảy con rồi mới xoa bụng cười nói: “Làm ma cũng
sướng thật, chẳng cần động miệng”