Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 17



Cô vốn đang trên đường đi tìm Hứa Vân, không ngờ khi đi ngang qua đây lại vừa

vặn nghe thấy có người nói muốn giếc người.

Giang Mãn Y cau chặt mày, trong lòng lửa giận đã bùng cháy ngút trời.

Nhiễm Đào sốt ruột muốn bò dậy, muốn cô gái kia mau chạy nhưng đáng tiếc toàn

thân cô ấy bây giờ đều đau nhức, chân dường như cũng đã bị trẹo, hoàn toàn

không thể đứng dậy nổi.

Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông càng lúc càng tiến gần về phía cô

gái.

Nhiễm Đào nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông làm Nhiễm Đào giật mình, cô ấy chợt

mở mắt ra, chỉ thấy cô gái kia đang thu tay trái về.

Cô thậm chí còn không xuống xe điện mà cứ thế ngồi nguyên trên đó.

Rõ ràng là trang phục rất bình thường nhưng Nhiễm Đào lại cảm thấy khoảnh

khắc này cô gái giống như một nữ hiệp trong truyền thuyết với mái tóc bay lượn,

vẻ mặt lạnh lùng!

Mà người đàn ông lại nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, phía sau gã là bức tường bị

đập thủng một lỗ, xung quanh còn có những viên gạch vỡ vụn.

Nhiễm Đào: “!”

Chuyện gì đã xảy ra vậy!

Giang Mãn Y thấy người đàn ông ngã xuống, cô mới xuống xe chạy đến trước

mặt Nhiễm Đào rồi cởi trói cho cô ấy: “Cô không sao chứ?”

Băng dính trên miệng Nhiễm Đào bị giật ra, khuôn mặt cô ấy đầy vết nước mắt:

“Tôi… Tôi không sao”

“Cảm ơn, hu hu hu…”

Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời.

Nếu không phải cô gái này, vậy cô ấy… E rằng không lâu nữa sẽ biến thành một

thi thể.

Giang Mãn Y gật đầu, lại chạy đến bên cạnh người đàn ông, thò một ngón tay dò

xét hơi thở của gã.

Sau khi xác nhận gã còn sống thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải vừa rồi cô đột nhiên nhớ ra thể chất của mình bây giờ khác với

người thường nên đã thu bớt lực.

Nếu không bây giờ cô sẽ thấy một đống thịt vụn!

Vừa rồi cô thực ra chỉ “vỗ nhẹ” vào vai người đàn ông, sau đó gã lập tức bay đi.

Giang Mãn Y cũng rất ngạc nhiên.

“Tôi gọi điện báo cảnh sát trước, cô bị thương có nghiêm trọng không?” Giang

Mãn Y đỡ Nhiễm Đào dậy, cau mày nhìn những vết thương trên người cô ấy mà

trong lòng chỉ cảm thấy đau xót.

Nhiễm Đào lắc đầu: “Tôi không sao, tôi không sao, cứ báo cảnh sát trước đi ạ”

Điện thoại của cô ấy bị rơi hỏng, Nhiễm Đào nhặt lên ấn thế nào cũng không bật

được nguồn.

Sở cảnh sát.

Nhậm Mi ngáp một cái, cùng đồng nghiệp đang trực ca nhìn hồ sơ vụ án: “Anh đói

chưa?”

Trang Kiếm gật đầu: “Sao đồ ăn ngoài vẫn chưa tới, nói đến mới thấy, tối nay thật

sự yên tĩnh lạ thường”

Anh ấy vừa nói xong câu này thì lập tức bịt miệng lại, Nhậm Mi im lặng một giây

sau đó nhìn chằm chằm vào máy bộ đàm bên cạnh điện thoại bàn.

“Trạm cảnh sát khu Chương Thành, trạm cảnh sát khu Chương Thành, 110 gọi!”

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng nghe điện thoại: “Xin chào, đây là trung tâm

cảnh sát 110…”

Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Mi lập tức đứng dậy: “Xuất cảnh cấp một, gọi xe

cứu thương”

Khi ngồi lên xe cảnh sát, Nhậm Mi nghiêm túc nói: “Là một nữ sĩ bị cướp giật,

hành hung kèm theo cưỡng hiếp không thành, tình hình cụ thể phải đến nơi mới

biết được”

Khu Chương Thành cách Sở cảnh sát một khoảng cách nhất định, may mắn là

buổi tối nên đường sá không bị tắc nghẽn.

17.html]

Chờ đến khi cảnh sát đến nơi cũng chỉ mất hơn mười phút, Nhậm Mi còn chưa

xuống xe đã lập tức thông báo cho nhân viên cứu hộ chuẩn bị cáng.

Trong tưởng tượng của cô, vì đầu dây bên kia nói cần cáng nên tình hình chắc

chắn rất nghiêm trọng.

Không biết cô gái này bây giờ thế nào rồi.

Khi đến nơi thì một nhóm cảnh sát đã nhìn thấy hai cô gái đang ngồi đợi ở cửa

hẻm.

Giang Mãn Y mắt rưng rưng đứng dậy: “Đồng chí cảnh sát, cuối cùng các anh

cũng đến rồi…”

Anan

Nhậm Mi: “Các cô đừng sợ, tên côn đồ đâu?”

Giang Mãn Y chỉ vào trong hẻm: “Ở trong đó, anh ta hình như sắp chết rồi, tôi

sợ quá”

Nhậm Mi: …

Cô ấy đi vào trong hẻm thì nhìn thấy một người đàn ông nằm dưới đất bất tỉnh

nhân sự, bên cạnh gã là bức tường bị đập thủng một lỗ, rách nát.

“Nhanh lên! Cáng! Cáng!”

“Tên”

“Giang Mãn Y”

“Giới tính”

“Nữ”

Nhậm Mi cầm bút ghi chép: “Cô còn nhớ rõ tình hình lúc đó không?”

Giang Mãn Y thành thật kể lại một lần. Cô cũng không định giấu giếm, dù sao

trong hẻm không có camera nhưng bên ngoài thì có mà lúc đó cô vừa vặn ở cửa

hẻm.

Camera cũng có thể quay được ở đó.

Haizz, sớm biết thế cô đã mang theo mấy con quỷ rồi, gặp côn đồ thì thả quỷ ra

dọa chúng nhưng làm vậy cũng sẽ dọa người khác.

Giang Mãn Y thở dài trong lòng, thầm nghĩ không biết hôm nay cô có thể đi được

không.

Nhậm Mi: “… Cô nói cô chỉ vỗ anh ta một cái, anh ta lập tức bay đi ư?”

Nói đùa gì vậy!

Đây đâu phải tiểu thuyết võ hiệp!

“Thật ra từ nhỏ tôi đã có năng khiếu đặc biệt” Giang Mãn Y mím môi, nói: “Chính

là sức mạnh vô biên, tôi đã cố gắng kiềm chế lực lắm rồi”

Nhậm Mi cau mày, đang định mở lời thì thấy Trang Kiếm đi tới: “Camera giám sát

đã được trích xuất”

Anh ấy thao tác máy tính, trích xuất đoạn camera giám sát cho cô ấy xem.

Nhậm Mi cẩn thận quan sát đoạn giám sát. Sự việc bắt đầu từ khi Nhiễm Đào tan

làm về nhà, cô ấy đi một mình trên đường, vì là rạng sáng nên trên đường không

có mấy người.

Nhậm Mi có thể nhìn thấy rõ ràng cách Nhiễm Đào không xa phía sau, có một

người đàn ông đội mũ luôn theo dõi cô ấy.

Rõ ràng Nhiễm Đào cũng phát hiện ra điều này, khi đi đến gần con hẻm này thì cô

ấy móc điện thoại ra định báo cảnh sát.

Nào ngờ tên côn đồ đột nhiên xông đến, ném điện thoại của Nhiễm Đào vào trong

hẻm rồi sau đó Nhiễm Đào cũng bị bịt miệng lôi vào.

Camera tăng tốc, Nhậm Mi nhanh chóng nhìn thấy Giang Mãn Y đang đi xe điện.

Cô mặc một bộ áo thun cộc tay và quần short màu đen, một tay cầm tay lái, tay

kia cầm điện thoại không biết đang làm gì.

Cô vừa đi qua cửa hẻm, đột nhiên dừng lại, cứ thế nhìn vào tình hình trong hẻm.

Camera không quay được chính diện cô nhưng từ góc nghiêng cũng có thể thấy

cô đang nói chuyện.

Rất nhanh tên côn đồ lao nhanh ra, cảnh tiếp theo thật sự rất khó tin.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.