Nhậm Mi và Trang Kiếm trơ mắt nhìn tên côn đồ sắp giáng một cái tát vào mặt
Giang Mãn Y, nào ngờ Giang Mãn Y chỉ đưa tay trái nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai
phải của tên côn đồ rồi sau đó, tên côn đồ lập tức bay vào trong hẻm.
Cảnh tượng này quá nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức như bật lò xo.
Nhậm Mi, Trang Kiếm: “!”
Nhậm Mi không thể tin được mà dụi dụi mắt: “Được rồi, quay chậm lại, phóng to
lên”
Đoạn video giám sát được phát chậm lại, khuôn mặt tên côn đồ trong hình ảnh có
chút mờ ảo nhưng có thể thấy rõ khoảnh khắc tay Giang Mãn Y chạm vào người
gã.
Khuôn mặt gã méo mó, mắt và miệng đều mở to, sau đó cả người không kiểm
soát được mà bay ra ngoài.
Nhậm Mi, Trang Kiếm: …
Giang Mãn Y nhìn hai viên cảnh sát mặt đờ đẫn trước mặt mình, không nhịn được
gọi: “Đồng chí cảnh sát?”
Anan
Nhậm Mi lại nhìn cô gái trước mặt, cô ấy không nhịn được mà thẳng lưng, khẽ
hỏi: “Cô biết võ công à?”
Giang Mãn Y: “… Tôi chỉ có năng khiếu đặc biệt là sức mạnh vô biên, tôi không
biết võ công đâu”
Trang Kiếm lau mặt, đánh giá kỹ vóc dáng nhỏ bé của Giang Mãn Y rồi đưa một
cây bút qua: “Cái này có bẻ gãy được không?”
Đây là một cây bút máy bằng bạch kim, Giang Mãn Y nhận lấy rồi đặt vào giữa
ngón trỏ và ngón giữa, ngón cái chạm vào.
Nhậm Mi và Trang Kiếm cẩn thận nhìn, chỉ thấy hai bên cây bút bị ép cong lên,
phần giữa thì đã bị bóp nát thành một lớp vỏ thép mỏng dính.
“Thế này được không?” Giang Mãn Y xòe tay đưa cây bút trả lại.
Trang Kiếm cười gượng một tiếng, anh ấy nhanh chóng lấy cây bút từ bàn tay
trắng nõn kia, sợ mình chậm tay thì bàn tay đó sẽ bóp nát cả tay anh ấy.
“Cô bắt tay với người khác thế nào vậy?”
Nếu bắt tay một cái thì chắc phải cưa cụt mất.
Giang Mãn Y: “Ừm, thực ra có thể kiểm soát được, chủ yếu là do lần đầu tiên tôi
gặp tình huống như vừa rồi nên không kiểm soát tốt lực thôi”
Thực ra là cô vẫn chưa thạo lắm. Cấp độ của cô đã tăng đến mức này, sát thương
đã cao như vậy rồi nhưng cũng không phải là không thể điều chỉnh.
Nói cách khác, giới hạn dưới của cô là thể chất vốn có, còn giới hạn trên là phần
cộng thêm do cấp độ mang lại, cấp độ càng cao thì giới hạn trên càng cao.
Nhậm Mi xoa xoa thái dương, trong lòng thầm cảm thán một câu thế giới rộng lớn
thật lắm chuyện kỳ lạ.
Là cảnh sát, cô ấy cần phải giữ bình tĩnh, thản nhiên, thật thản nhiên!
“Cô đã khai báo chưa?”
Giang Mãn Y lắc đầu, cô mới có “kim chỉ nam” thôi, làm sao mà nhớ khai báo
được.
“Vậy thì cô đi khai báo đi” Nhậm Mi nói: “Chúng tôi đã nắm rõ tình hình cụ thể rồi,
cô thuộc trường hợp thấy việc nghĩa mà ra tay nên nếu cô có yêu cầu thì chúng
tôi có thể giúp cô xin danh hiệu công dân dũng cảm…”
Giang Mãn Y nghe cô ấy nói một hồi, lại bận rộn đi khai báo, đến khi xong việc đã
là ba giờ sáng.
“Cô Nhiễm hiện đang ở bệnh viện, cô có muốn đến thăm cô ấy không?” Nhậm Mi
mang một suất cơm đến đưa cho Giang Mãn Y.
Giang Mãn Y lắc đầu: “Không cần đâu, cô ấy thế nào rồi?”
18.html]
Nhậm Mi: “Trên người có nhiều vết đánh đập, cổ chân bị trẹo, tình hình không
quá nghiêm trọng”
“Chỉ là tình hình của tên côn đồ nghiêm trọng hơn một chút nhưng cũng đã ra khỏi
phòng cấp cứu rồi”
“Tôi chắc không cần phải chịu trách nhiệm chứ?” Giang Mãn Y nhận hộp cơm,
thận trọng hỏi.
Sớm biết thế cô đã nhẹ tay hơn một chút rồi nhưng lúc đó đúng quá tức giận,
không kiểm soát được lực.
Chết tiệt, nếu vì tên khốn này mà phải vào tù thì cô tiêu đời mất.
Nhậm Mi lắc đầu: “Không cần đâu, theo khoản 3 điều 20 bộ luật Hình sự nước ta
quy định, đối với hành vi chống trả lại việc đang thực hiện hành hung, giếc
người, cướp của, cưỡng hiếp, bắt cóc và các tội phạm bạo lực khác gây nguy
hiểm nghiêm trọng đến an toàn tính mạng thì hành vi phòng vệ gây thương vong
cho người xâm hại bất hợp pháp không bị coi là phòng vệ quá đáng, không phải
chịu trách nhiệm hình sự”
“Phía cô Nhiễm đã mô tả lại toàn bộ sự việc, kết quả giám định cũng đã có, cô là
một đứa trẻ ngoan!”
“Nếu không phải có cô thì e rằng cô Nhiễm…”
“Hơn nữa, theo kết quả điều tra thì tên tội phạm Hầu Bác Viễn là đối tượng đang
bị truy nã, có liên quan đến vụ án giếc người”
“Tổng số tiền thưởng cộng lại có mười một vạn tệ, số tiền này có thể cần phải làm
thủ tục xin cấp, sau đó sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của cô”
Giang Mãn Y vừa ăn vừa nghe Nhậm Mi nói. Đến khi rời đi, cô để lại thông tin liên
lạc và số tài khoản của mình.
Nhậm Mi nhìn cô lên xe điện rồi cau mày nói: “Đi xe điện cần đội mũ bảo hiểm,
mũ bảo hiểm của cô đâu?”
Giang Mãn Y: “!”
“Tôi quên mất”
Chiếc xe điện biến hình từ hổ lớn thì có cái quái gì gọi là mũ bảo hiểm chứ!
“Lát nữa đi mua” Nhậm Mi nghiêm khắc nói: “Với lại khi đi xe điện đừng có nghịch
điện thoại”
Giang Mãn Y lập tức cảm thấy áp lực như đối diện với giáo viên, cô vội gật đầu:
“Sau này, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, đội mũ bảo hiểm cẩn thận!”
Nhậm Mi bật cười khanh khách: “Được rồi, cô đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, cũng không
còn sớm nữa”
Giang Mãn Y chuồn êm, tiếp tục lái chiếc xe điện nhỏ đến một địa điểm còn khá
xa.
Thực ra bản đồ nhỏ hiển thị có điểm dịch chuyển nhưng Giang Mãn Y nghĩ thầm
mình đang đi trấn áp tội phạm, sau này cần báo cảnh sát, vậy nếu lỡ bị cảnh sát
phát hiện cô xuất hiện ‘từ trên trời rơi xuống’ ở một tỉnh khác thì sẽ phiền phức.
Nói mình đặc biệt, từ nhỏ đã có sức mạnh vô biên thì còn dễ giải thích, chứ nói tự
nhiên biến mất rồi lại xuất hiện thì đã động chạm đến yếu tố huyễn huyền rồi.
Bên kia, bệnh viện.
“Đào Đào, uống chút nước đi con” Mẹ của Nhiễm Đào đau lòng nhìn con gái
mình: “Đừng sợ”
“Kẻ xấu đó, mẹ nhất định sẽ tận mắt nhìn gã vào tù!”
“Đừng sợ nhé, mẹ ở đây canh con, con có muốn ngủ một lát không?”
Nhiễm Đào lắc đầu: “Lát nữa, con sẽ ngủ, con vẫn chưa cảm ơn ân nhân cứu
mạng mà”
Cô ấy vừa nói xong, Nhậm Mi đã gõ cửa bước vào. Nhiễm Đào nhìn ra sau lưng
cô ấy nhưng không thấy bóng dáng vị nữ hiệp đó đâu.