“Cô cả! Cô cả, cô về rồi!”
Lữ Lệ Phân đặt túi đồ xuống, đón lấy đứa cháu gái đang lao tới. Trên khuôn mặt
trắng trẻo đầy đặn nở nụ cười tươi rói, bà từ ái vuốt tóc Ngọc Khê: “Hơn ba năm
không gặp, Tiểu Khê đã thành thiếu nữ rồi. Mau để cô cả nhìn kỹ xem nào, cháu
gái tôi xinh đẹp thế này, không biết thằng nhóc nhà nào có phúc khí đây”
Ngọc Khê dụi đầu vào vai cô cả, cô rất vui. Đời trước cô cả không về, cô cả nói
ba năm không gặp, nhưng với cô đã là sáu năm rồi.
Đời trước cô muốn đi tìm cô cả nhưng không dám, sợ người cô yêu thương cô
nhất cũng giống như ông nội, không muốn gặp cô.
Lữ Lệ Phân vỗ lưng cháu gái, quay sang hỏi em dâu: “Hai mẹ con nói tính kế cái
gì thế? Vừa rồi chị nghe không rõ”
Trịnh Cầm kể lại chuyện vừa xảy ra một lần. Lữ Lệ Phân lo lắng kéo Ngọc Khê ra
xem xét: “Không bị thiệt thòi gì chứ?”
Ngọc Khê kiêu ngạo hất cằm: “Cô cả, cháu không bị thiệt đâu, ngược lại Lý Miêu
Miêu bị cháu đánh cho thê thảm, ngày mai chắc không dám ra đường gặp người
đâu”
Lữ Lệ Phân nhìn cô cháu gái hoạt bát, tảng đá trong lòng nhẹ đi không ít. Bà ấn
nhẹ vào chóp mũi cô: “Chỉ có cháu là lợi hại nhất. Thôi, xem cô mang gì về cho
cháu này”
Lúc này Ngọc Khê mới chú ý đến hai cái túi xách to dưới chân, tò mò nhìn chằm
chằm.
Lữ Lệ Phân định cúi người ngồi xuống, nhưng vì người béo, lại đi đường xa mệt
mỏi nên cúi xuống rất khó khăn.
Ngọc Khê vội đưa tay đỡ, nhấc túi đặt lên bàn. Lúc này cô mới để ý, nhíu mày hỏi:
“Cô cả, cô sinh em bé đã hơn ba năm rồi, Chu Nghiêu còn bú sữa mẹ sao?”
Tay đang kéo khóa túi của Lữ Lệ Phân khựng lại, nhưng rất nhanh bà tự nhiên
nói: “Đúng rồi. Nào, xem cô mang váy và giày da nhỏ về cho cháu này, đây là kiểu
dáng thịnh hành nhất đấy, cô cố ý mang ba bộ về, mau lại đây thử xem”
Nếu là Ngọc Khê trước khi sống lại, chắc chắn sẽ bị những chiếc váy này thu hút.
Cô gái nhỏ nào mà chẳng thích quần áo đẹp. Nhưng cô đã sống lại một đời, cách
nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn.
Ngọc Khê biết cô cả đang đánh trống lảng. Ba năm trước, cô cùng bà nội đi
thăm cô cả.
Lúc đó gia đình cô cả đã chuyển lên thành phố, ở nhà lầu. Cô và bà nội đến thăm
cô cả vừa mới sinh em bé.
Đúng vậy, cô cả là sản phụ lớn tuổi. Năm đó dượng cả và cô cả đều là công nhân,
khi chính sách kế hoạch hóa gia đình bắt đầu, cô cả chỉ sinh chị họ là đứa duy
nhất. Hai vợ chồng vì muốn giữ công việc nên không sinh thêm nữa.
Sau này dượng cả nghỉ việc ra ngoài buôn bán nhỏ, tiền kiếm được ngày càng
nhiều, cô cả cũng nghỉ việc, cả nhà chuyển lên thành phố.
Nhưng cô không ngờ, đã nói chỉ cần một mình chị họ, nhưng khi chị họ đã thành
niên, cô cả lại mang thai lần nữa. Sản phụ lớn tuổi sinh con rất nguy hiểm.
Vậy mà cô cả vẫn kiên quyết sinh, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng. Vốn dĩ
người đã có chút đẫy đà, sau khi sinh cô cả càng béo lên nhiều.
Tâm hồn Ngọc Khê không còn là cô bé mới lớn nữa, trong nháy mắt cô nghĩ đến
rất nhiều khả năng.
Lại kết hợp với những lời ba nói mấy hôm trước, Ngọc Khê nhìn chằm chằm vào
người cô đang lúi húi lấy quần áo, trong lòng chua xót vô cùng.
Lữ Lệ Phân nhân lúc lấy quần áo đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cầm một chiếc váy
liền áo màu vàng nhạt ướm lên người cháu gái, vẻ mặt hớn hở: “Mắt nhìn của cô
là chuẩn nhất, Tiểu Khê rất hợp mặc quần áo màu sáng tươi tắn. Mau, thay cho
cô xem nào”
Ngọc Khê cầm chiếc váy, không dám nhắc lại đề tài vừa rồi, rất sợ một câu vô ý
làm tổn thương cô cả. Cô cả muốn giấu, cô không có năng lực giúp đỡ, đành giả
vờ như không biết gì.
giau-giemhtml]
Cô cố gắng cười thật ngọt ngào, cô cả thích cô cười, cô hy vọng cô về nhà sẽ vui
vẻ hơn một chút.
Ngọc Khê cũng không giả vờ nữa, ngoan ngoãn đi thay quần áo. Chất liệu vải rất
tốt, mặc lên người cực kỳ thoải mái.
Lại còn là đồ hiệu, giá cả niêm yết rõ ràng, nhìn là biết mua ở cửa hàng lớn chứ
không phải hàng vỉa hè. Ngọc Khê mở to mắt, chiếc váy giá một trăm tệ như làm
bỏng da thịt cô, quá đắt!
Cô cả thật sự rất thương cô. Quần áo đẹp của cô đều là do cô cả gửi về. Nhưng
trước kia cô cả rất tiết kiệm, sẽ không mua đồ đắt tiền thế này, toàn mua đồ bình
dân hoặc tự may.
Ngọc Khê mím môi. Sự thay đổi đột ngột của cô cả chắc chắn có nguyên nhân.
Cô thật sự phải giả vờ như không biết gì sao? Lương tâm cô cắn rứt, nhưng cô
quá yếu đuối. Nhận thức này khiến lòng cô nặng trĩu.
Ngọc Khê xoa mặt vài cái, lấy lại bình tĩnh rồi mới cười bước ra: “Cô cả, đẹp
không ạ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lữ Lệ Phân sững sờ vì kinh ngạc. Cháu gái bà thực sự rất đẹp, đẹp đến mức
khiến bà lo lắng. Phụ nữ mà không có thực lực, sắc đẹp không phải là vốn liếng
mà ngược lại là tai họa. Ý thức được điều này, Lữ Lệ Phân nói trái lòng: “Không
đẹp, Tiểu Khê không hợp mặc váy, mau thay ra đi”
Trịnh Cầm cũng lo lắng sốt ruột: “Đúng đấy, khó coi lắm, Tiểu Khê mau thay ra đi”
Ngọc Khê không phải cô gái ngây thơ, cô hiểu nỗi lo lắng của người thân, cười
nói: “Vậy con đi thay ra ngay đây”
Vài phút sau, Lữ Lệ Phân cất hết quần áo đi, từ trong túi hào phóng rút ra 500 tệ
nhét vào tay Ngọc Khê: “Tiểu Khê vào đại học rồi, số tiền này là cô cho cháu. Lên
đại học đừng có tiết kiệm quá, chờ cô về sẽ gửi thêm quần áo cho”
Ngọc Khê cảm thấy tiền như hòn than nóng: “Cô cả, cháu không thể nhận, cô cầm
về đi ạ”
Lữ Lệ Phân trừng mắt: “Cháu là sinh viên đại học đầu tiên của nhà mình, cầm lấy,
đây là tấm lòng của cô”
Ngọc Khê biết nếu cô không nhận thì cô cả sẽ giận, nhưng cô đang lo lắng cho
cuộc sống của cô cả, sao có thể an tâm nhận 500 tệ này được. 500 tệ, thực sự là
quá nhiều.
Hai cô cháu đang giằng co thì “Rầm” một tiếng, tiếng đập cửa vang lên. Lý Hải, bố
của Lý Miêu Miêu, gân cổ lên hét: “Người trong nhà mau cút hết ra đây cho tao!”
Ngọc Khê chẳng sợ Lý Hải. Cô đang chờ ông ta đây. Đời trước, Lý Hải xúi giục ba
cô nuôi ngỗng, rồi dùng thức ăn chăn nuôi kém chất lượng lừa ba cô khiến đàn
ngỗng con chết sạch, ba cô nợ một khoản tiền lớn.
Lý Hải không những không áy náy mà ngược lại từng bước ép ba cô trả nợ, khiến
ba cô phải đi làm ở mỏ đá, cuối cùng gặp tai nạn qua đời.
Ngọc Khê xoay người vào bếp, thuận tay cầm con dao phay trên thớt. Con dao
sáng nay mới mài, lưỡi dao sáng loáng sắc lẹm.
Lý Hải đứng trong sân, thấy Ngọc Khê xách dao phay đi ra thì giật nảy mình, vội
lùi lại vài bước: “Mày. con ranh này mau bỏ dao xuống!”
Ngọc Khê nắm chặt dao không nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Lý Hải là
kẻ lưu manh vô lại nhưng lại sợ chết như vậy. Cô cũng không thật sự muốn
chém ông ta, mối thù đời trước thì đời này chưa xảy ra, cô cũng sẽ không ngu
ngốc vì một kẻ như Lý Hải mà hủy hoại cuộc đời mình vừa vất vả có lại được.
Cô chỉ cầm dao để dọa thôi, trong nhà chỉ có phụ nữ, Lý Hải đang nổi nóng,
người chịu thiệt sẽ là cô và mẹ.
Đột nhiên có tiếng quát: “Bỏ dao xuống cho ba!”
Ngọc Khê giật mình, con dao trên tay suýt rơi xuống làm mình bị thương. Cô vội
nhìn ra cổng, ba đã về rồi, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy người đi sau lưng ba, Ngọc Khê cắn môi.