Mụ “Tạt Axit” tưởng Ngọc Khê đang giảo biện, hừ một tiếng, đắc ý dào dạt nói:
“Miêu Miêu nhìn thấy tận mắt đấy! Cái cậu Niên Quân Mân kia đưa không ít tiền,
các người dám nói là không nhận đi?”
Ánh mắt Ngọc Khê lướt qua mụ “Tạt Axit”, ánh nhìn sắc bén chĩa thẳng vào Lý
Miêu Miêu. Cô đã xem nhẹ sự vô sỉ của Lý Miêu Miêu rồi. Thấy châm ngòi ly gián
không được liền tận dụng mọi cơ hội để bôi nhọ cô, cô vẫn còn quá khách sáo với
cô ta.
Lý Miêu Miêu vốn nghe thấy tiếng động nên biết Ngọc Khê đã về. Cô ta định bụng
sẽ tìm cách hàn gắn rạn nứt giữa hai người, thuận tiện lợi dụng tin đồn để châm
ngòi quan hệ giữa Ngọc Khê và mẹ kế.
Nhưng không ngờ cô ta lại nghe được chính miệng mẹ kế không chút do dự bóc
trần mình. Bị sự ngu xuẩn của mẹ kế chọc tức đến mức trước mắt tối sầm, cô ta
lảng tránh ánh mắt của Ngọc Khê, giọng điệu có chút chột dạ: “Ngọc Khê, cậu
nghe tớ nói, tớ không có nói thế đâu, thật đấy”
Ngọc Khê cười lạnh một tiếng, đầy vẻ trào phúng: “Cậu nghĩ bây giờ tớ còn tin
cậu sao? Lý Miêu Miêu, mở mắt nói dối, tớ phục cậu thật đấy”
Sắc mặt Lý Miêu Miêu thay đổi liên tục. Tuy Ngọc Khê không chửi bới câu nào
nhưng cô ta cảm thấy còn khó chịu hơn cả bị chửi. Cô ta cắn môi: “Thật sự
không phải tớ. Tớ thừa nhận tớ có thấy Niên Quân Mân đưa tiền, nhưng tớ thật
sự không nói là các cậu chuẩn bị kết hôn. Tớ cũng không biết tại sao mẹ kế lại
xuyên tạc ý của tớ như vậy”
Lý Miêu Miêu quay sang nói với mụ “Tạt Axit”, mắt đỏ hoe sụt sịt mũi: “Dì Vương,
dì không dung chứa nổi con đến thế sao? Nhất định phải phá hoại quan hệ giữa
con và Ngọc Khê à? Dì không thể thấy con sống tốt được sao? Lúc đó rõ ràng con
đã giải thích rồi, tại sao dì còn đi nói lung tung khắp nơi, tại sao chứ?”
Từng tiếng chất vấn vang lên, Ngọc Khê xem mà có chút buồn cười, sự châm
chọc trong đáy mắt càng nồng đậm. Lý Miêu Miêu đúng là diễn viên bẩm sinh,
nhất cử nhất động đều là diễn.
Thanh danh của mụ “Tạt Axit” trong thôn tệ hại như vậy, công lao của Lý Miêu
Miêu không hề nhỏ. Lúc trước cô chẳng phải cũng bị Lý Miêu Miêu mê hoặc, cho
rằng mọi lỗi lầm đều thuộc về mụ ta hay sao.
Giờ nhìn lại, tâm cơ của mụ “Tạt Axit” căn bản không phải đối thủ của Lý Miêu
Miêu. Ngọc Khê nhớ lại sau khi Lý Miêu Miêu thành minh tinh, kỹ năng diễn xuất
vẫn luôn được đánh giá cao. Kỹ năng được tôi luyện từ nhỏ thế này, không tốt
sao được?
Lý Miêu Miêu vừa nói vừa để ý Ngọc Khê. Thấy Ngọc Khê chẳng có phản ứng gì,
lại còn nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, trong lòng Lý Miêu Miêu bất an. Cô ta
cảm thấy mình ngày càng không hiểu nổi Lữ Ngọc Khê, nhận thức này khiến cô ta
hoảng sợ.
Mụ “Tạt Axit” cũng choáng váng. Cô con gái riêng này lật mặt nhanh quá đi mất!
Sau đó mụ tức giận. Mụ đấu đá với con gái riêng mấy năm nay, cũng đã lĩnh giáo
bản lĩnh của nó, không ngờ hôm nay lại ngã ngựa thêm lần nữa, một ngụm máu
tươi suýt thì phun ra.
Ngọc Khê nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của mụ “Tạt Axit”,
đây là chó cắn chó. Nhưng cô biết, trước kia Lý Miêu Miêu còn kiêng dè mụ ta,
nhưng hiện tại, Lý Miêu Miêu là sinh viên có tiền đồ, lại có khả năng trở thành đại
minh tinh, bố của Lý Miêu Miêu là kẻ tham tài, lúc này càng thể hiện tình phụ tử
muộn màng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Lý Miêu Miêu giờ lưng thẳng lắm rồi!
Ngọc Khê chẳng rảnh đâu mà xem Lý Miêu Miêu diễn trò nữa. Cô chỉ muốn nợ
mới nợ cũ tính một thể. Hôm nay mà không thu chút lãi thì thật có lỗi với việc cô
được sống lại một đời.
“Bốp!”
Tiếng tát tai vang lên đặc biệt thanh thúy. Gió biển thổi rối tóc Ngọc Khê nhưng
không che được ánh mắt hung ác của cô.
Đầu Lý Miêu Miêu lệch hẳn sang một bên, trong miệng nếm thấy vị tanh ngọt. Tay
ôm mặt run rẩy, cô ta hét lên: “Mày dám đánh tao? Mày thế mà dám đánh tao
à?”
Ngọc Khê nhớ lại nỗi đau khi bị bạn thân bán đứng ở kiếp trước, nợ cũ nợ mới
cộng lại, cô giáng thêm một cái tát nữa vào khuôn mặt đang kinh ngạc tột độ của
Lý Miêu Miêu.
Lý Miêu Miêu để ý nhất chính là khuôn mặt của mình, đặc biệt là sau khi thi đậu
trường Điện ảnh, cô ta càng ít khi ra ngoài vì sợ nắng làm đen da, sợ gió biển làm
hỏng da.
Giờ thì hai má sưng vù, rất đối xứng, in hằn dấu năm ngón tay. Lý Miêu Miêu nổi
điên. Tượng đất còn có ba phần tính khí, huống chi là cô ta vốn tính đanh đá.
Ngọc Khê tát được hai cái đang hừng hực khí thế, Lý Miêu Miêu lao tới, cô liền
tung một cú đá.
Hai người lao vào đánh nhau, Trịnh Cầm và mụ “Tạt Axit” lúc này mới hoàn hồn,
cũng chẳng còn thời gian mà kinh ngạc nữa.
lam-that-thi-that-cung-thanh-giahtml]
Mụ “Tạt Axit” lo sốt vó. Lý Miêu Miêu chính là cây rụng tiền, nếu mặt mũi bị
đánh hỏng thì tiền cưới vợ cho con trai mụ tính sao? Giấc mộng làm người giàu
của mụ tính sao đây?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mụ ta xông lên. Ngọc Khê liếc thấy liền né sang một bên.
Trịnh Cầm thấy mụ “Tạt Axit” lao vào con gái mình thì bùng nổ, xắn tay áo chạy
tới.
Ngọc Khê đã tát Lý Miêu Miêu hai cái, lại bồi thêm một cú đá nên chiếm ưu thế,
đơn phương hành hạ Lý Miêu Miêu.
Trịnh Cầm quanh năm làm việc đồng áng, sức lực lớn hơn mụ “Tạt Axit” lười
biếng nhiều, đè mụ ta ra mà đánh.
Đánh nhau loạn xạ, lại còn là hai cặp đấu tay đôi, động tĩnh khá lớn. Thôn vốn
nhỏ, lại chẳng có gì giải trí, nghe thấy tiếng ồn ào, nhà nhà đều đổ ra xem.
Ngọc Khê và Lý Miêu Miêu, hai sinh viên đại học của thôn đánh nhau, mọi
người tò mò chết đi được.
Người trong thôn đều biết hai con bé này là bạn thân, sao lại đánh nhau thế
này?
Ngọc Khê liếc nhìn xung quanh, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Cô thở hổn hển
đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Miêu Miêu đang nằm dưới đất, giận dữ
quát: “Cậu nhớ kỹ cho tớ, sau này cậu còn dám ăn nói hàm hồ, tớ gặp lần nào
đánh lần đó”
Trịnh Cầm nhìn con gái một cái, ngầm hiểu ý, giáng thêm cho mụ “Tạt Axit” một
cái tát: “Về sau quản cho kỹ cái miệng thối của bà, còn để tôi nghe thấy bà nói
năng linh tinh, tôi sẽ xé nát miệng bà ra”
Ngọc Khê kinh ngạc nhìn mẹ kế, trong lòng giơ ngón tay cái. Hai mẹ con như
những vị tướng thắng trận, ngẩng cao đầu đi vào sân, không thèm bố thí cho mụ
“Tạt Axit” và Lý Miêu Miêu đang nằm dưới đất một cái liếc mắt.
Tai Ngọc Khê thính, nghe thấy tiếng bàn tán của dân làng, khóe miệng cô nhếch
lên. Cô cố ý không nói rõ ràng, chính là để dân làng tự đoán. Giả mà như thật,
thật lại hóa giả mới là cao tay.
Cô không nói rõ, nhưng nhìn thái độ giận dữ của cô và mẹ kế, dân làng sẽ tự
động suy diễn nguyên nhân. Hơn nữa còn có thím Ngô ở đó mà!
Mụ “Tạt Axit” tung tin đồn nhảm, nếu cô và mẹ kế đi giải thích thì người ta lại
tưởng là “có tật giật mình”, thẹn quá hóa giận. Nhưng nếu để người ngoài tự nói
ra thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Đời trước cô bị dư luận vùi dập, điều đó ép cô phải trưởng thành nhanh chóng.
Hiện tại cô rất vui vì mình đã trở nên mạnh mẽ, chỉ khi cô mạnh mẽ mới có thể
bảo vệ tốt cho gia đình.
Nghĩ vậy, đám đông xem náo nhiệt ngoài cửa cũng đã tan. Lý Miêu Miêu nằm
dưới đất bò dậy, hôm nay trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Cô ta đã chủ
quan, không nên dùng con mắt trước kia để nhìn Lữ Ngọc Khê nữa. Cơn đau rát
trên mặt nhắc nhở cô ta: món thù này cô ta nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ trả lại
gấp bội.
Trong nhà, Trịnh Cầm uống ngụm nước lấy lại bình tĩnh, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu
Khê, con và Lý Miêu Miêu là bạn học, hôm nay làm ầm ĩ như vậy, sau này ở
trường làm sao nhìn mặt nhau? Nó sẽ ghi hận con đấy”
Ngọc Khê: “Mẹ, Lý Miêu Miêu ghi hận con không phải mới ngày một ngày hai, cậu
ta ghen ghét con từ lâu rồi. Không sao đâu mẹ, con chỉ hối hận là mình nhìn rõ bộ
mặt thật của cậu ta quá muộn thôi”
Trịnh Cầm vui mừng vì con gái đã nhận rõ bộ mặt thật của Lý Miêu Miêu, cười
nói: “Sau này chúng ta tránh xa nó ra một chút”
Ngưng một lát, bà nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nếu nó mà tính kế con, con cứ đánh
nó cho mẹ”
Ngọc Khê: “. Dạ”
Hai mẹ con mải nói chuyện nên không để ý cửa, mãi đến khi có người bước vào
nhà mới phát hiện ra. Ngọc Khê vui mừng nhảy cẫng lên.