Dựa theo địa chỉ, dì Điền đã nói cho Lục Mạn Mạn biết tuyến đường đón xe, tính
ra đi một chuyến sẽ phải mất vài giờ.
Dẫn theo Chi Chi đến đó chắc chắn là rất bất tiện.
Trong mắt Chu Chi Chi hiện rõ sự thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Thím đi đường cẩn thận nhé, phải về sớm chút nha”
Chillllllll girl !
Chu Bỉnh tự nhiên có chút lo lắng không yên tâm, trên đường đưa Lục Mạn Mạn
đến trước bản hiệu trạm xe buýt, hình như lo lắng cô chưa từng đi xa như thế bao
giờ nên dặn dò một thể tất cả các tình huống có khả năng xảy ra trên đường đi:
“Thím, đợi lát nữa đến bến xe, cháu sẽ xem rõ trước là đến đâu thì phải lên xe lân
nữa, lỡ như đi nhầm xe cũng không việc gì phải sợ, hãy đi tìm cảnh sát tuần tra
phòng ngự””
“Và còn đừng bận tâm đến bất cứ ai bắt chuyện trên đường đi, cẩn thận kẻ buôn
người. Hôm nay nếu như không kịp trở về thì nhớ gọi điện thoại về nhà, thím vẫn
nhớ số chứ”
Lục Mạn Mạn càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô không biết tiểu
nam chủ đã hiểu lâm cô điều gì mà lại xem cô như một đứa con nít, sắp xếp ổn
thỏa mọi thứ, còn sợ kẻ buôn người? Ai dám buôn bán cô, cô vặn đầu người đó,
hừ.
Cô bĩu môi: “Biết rồi”
Chờ xe buýt đến, cất ô và bước lên.
Chị gái ruột của nguyên chủ tên là Lục Mạn Hương, năm đó đã kết hôn với một
công nhân nông trường và sống trong ký túc xá nông trường với cha mẹ chồng
sau khi kết hôn.
Lục Mạn Mạn sáng sớm đã xuất phát, đổi hai chuyến xe buýt đường ngắn, đến
được nơi cần đến thì cũng đã sắp trưa rồi, cô che ô đi dưới ánh mặt trời và hỏi
thăm trên đường, vừa đi đến cổng nhà Lục Mạn Hương thì bị hai cậu bé đuổi theo
đùa giỡn, suýt chút nữa thì đụng trúng.
Chiếc váy cũng bị bàn tay đen nhẻm của một cậu bé làm vấy bẩn một mảng.
Cậu bé cười và chạy đi mà không thèm nói một câu xin lỗi.
Lục Mạn Mạn cố nén kích động trợn tròn mắt, lấy khăn tay ra lau đi lau lại, sau đó
đến phía trước gõ cửa, thật ra nói là gõ cửa, ngày đại hạ cũng không đóng cửa,
trên cửa còn treo một bức màn trúc, có thể lờ mờ nhìn thấy nội thất đơn sơ, còn
có thể nhìn thấy một bà lão đang nằm trên ghế.
Lục Mạn Mạn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: ‘Lục Mạn Hương có ở nhà không?”
Bà lão đó rõ ràng đã liếc nhìn ra ngoài nhưng lại không chịu lên tiếng.
Lục Mạn Mạn đứng ở cửa cách một bức màn tre và hỏi: “Lục Mạn Hương có nhà
không?”
Bà lão lúc này mới động đậy, hét lớn vào bên trong với cái giọng chanh chua cay:
“Lục Mạn Hương, tai mày điếc rồi có phải không, sắp chết rồi à, không nghe
thấy bên ngoài có người đang tìm mày sao hả?”
mang-theo-nhai-con/41.html]
Thật là đen đủi chết đi được.
Vén bức rèm lên, đó là một người trông có đôi phần giống với Lục Mạn Mạn,
nhưng điều hoàn toàn khác với sự duyên dáng xinh đẹp quyến rũ của Lục Mạn
Mạn là người kia trông đoan trang, dịu dàng và tao nhã hơn.
Chẳng lẽ bà ta là mẹ chồng của chị gái rẻ tiền đó sao? Nghe giọng điệu thật sự
không phải là người dễ chung sống.
Khi Lục Mạn Mạn đang thất thần, có ai đó vừa đáp lại một cách yếu ớt, vừa chạy
một mạch từ bên trong ra. Một câu nói trực tiếp nghe được, khiến huyết áp của
Lục Mạn Mạn tăng cao.
Sau khi Lục Mạn Mạn lớn lên, cha ruột của cô cùng với người vợ khác của ông ấy
đã sinh cho Lục Mạn Mạn rất nhiêu em trai, em gái kế. Nhưng lúc cô còn nhỏ,
không lớn lên cùng với anh chị em, cho nên đừng thấy cô ở trên thương trường
nói năng lưu loát như cá gặp nước, thật ra về cơ bản cô không hề có kinh nghiệm
chung sống với anh chị em ruột của mình.
Nhưng rõ ràng đã bị cuộc sống giày vò thành ra thế này, vừa nhìn thì áo quần rất
cũ kỹ, dáng người gầy gò, sắc mặt nhăn nheo, ngay đến cả đôi mắt sáng đẹp
cũng trở nên ảm đạm đờ đẫn.
Đột nhiên nhìn thấy Lục Mạn Mạn, có lẽ là quá bất ngờ, khiến cô ấy sững sờ một
chút, sau đó mới lộ ra vẻ mặt không dám tin được: ‘Mạn Mạn, em, sao em lại tới
đây?”
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, đường nét mềm mại, đầy vẻ đẹp cổ điển.
Và về lý, người đối điện là chị gái ruột của cô.
Chị em ruột gặp nhau nên phản ứng như thế nào, thật sự vẫn làm khó cho cô.
Cô có chút miễn cưỡng bối rối mỉm cười: “Em đến thăm chị”
Lúc sắp đến nơi này, cô còn mua một vài thứ, dựa theo phong tục của thời đại
này, cô mang theo một túi lưới đựng hoa quả, một hộp bánh ngọt, mấy hộp đồ
hộp và mấy nắm mì sợi.
Lục Mạn Hương thấy vậy nói: “Em tới là tốt rồi, còn mang theo những thứ này làm
gì?”
Cô ấy chân thành hơn Lục Mạn Mạn, sau sự ngạc nhiên ban đầu, đôi mắt cô ấy
trở nên có chút ướt át, giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào sau khi cố gắng
kiếm chế.
Sau khi nói xong mấy lời đó, hình như là nhớ ra được điều gì, ngay sau đó có
chút áy náy: “Em chiếu cố đến thăm chị, mãi nói chuyện với em, quên mất mời em
vào trong nhà, nhanh nào, em mau vào nhà đi”
Vừa nói cô ấy vừa vén bức màn tre cho Lục Mạn Mạn.
Khi Lục Mạn Mạn bước vào nhà cô ấy, không biết nên cảm thấy mình khác biệt
với những người khác, hay là vui mừng vì việc bản thân xuyên thành là Lục Mạn
Mạn kết hôn với Chu Nghiêm Phong, ít nhất có thể tận hưởng một cuộc sống
được đãi ngộ tương đối tốt.