Căn nhà của Lục Mạn Hương đơn sơ tồi tàn đến mức, những bức tường trơ trọi
phơi bày ra một diện tích lớn gạch đỏ, những tờ báo đã ố vàng không thể dán lên
được, đồ đạc ngoại trừ những thứ cần thiết như giường, tủ, bàn, ghế và băng ghế
dài ra thì chẳng có gì mấy.
Ngoài ra, không gian rất nhỏ hẹp và chật chội, tất cả đồ lặt vặt đều được chất
đống trong góc tường, còn có một số chai lọ, lon, giấy, hộp giấy nhìn vào giống
như được nhặt ở bên ngoài.
Lục Mạn Mạn bước vào, cô cảm thấy ngay cả chỗ để đặt chân cũng không có,
hơn nữa còn có một mùi lạ trong không khí.
Lục Mạn Mạn ném cho bà lão một cái nhìn chán ghét.
Dường như để em gái ruột nhìn thấy cuộc sống khốn khổ của mình cũng cảm thấy
rất xấu hổ, sau khi Lục Mạn Hương nhiệt tình chào đón Lục Mạn Mạn vào trong,
cô ấy có vẻ càng mất tự nhiên hơn, cô ấy lau ghế vài lần mới nói Lục Mạn Mạn
ngôi xuống, cô ấy nói: “Mạn Mạn, em ngồi chỗ này, chỗ này sạch sẽ”
Mụ già đó đang lim dim mắt, chậm rãi phe phẩy quạt, Lục Mạn Hương vừa dứt lời,
mẹ chồng cô ấy hình như cố ý muốn ra oai phủ đầu trước mặt người nhà mẹ đẻ
của Lục Mạn Hương, bỗng nhiên chống lưng ngồi dậy chửi rằng: “Cái thứ vừa
ngu xuẩn vừa đần độn, mày không ngửi thấy cơm sắp khét rồi à?”
Xong rồi không quên nói một tiếng với mẹ chông đang nằm ở trên ghế dài rằng:
“Mẹ, là em con đến đấy”
Sau đó lại nói: “Đi đường có lẽ khát nước rồi, em đợi một chút, chị tìm một cái ly
sạch, rót nước cho em”
Lục Mạn Hương tìm được một chiếc cốc tráng men sạch sẽ, vừa chạm ngón tay
vào phích nước nóng, đang muốn rót cho Lục Mạn Mạn một cốc nước, nghe vậy,
cô ấy nhìn Lục Mạn Mạn một cách áy náy, vội vàng đặt chiếc cốc tráng men
xuống, trở lại phòng trong.
Ai có thể nghĩ được rằng một người từng là đại tiểu thư nhà tư bản lại sống ở một
nơi như thế này?
Cô nói sao lại nấu ăn ở phòng trong, thì ra đó là một không gian nhỏ thông với
sân sau, bên trong không gian nhỏ cũng đặt một chiếc giường, đi ra khỏi cửa, một
cái nồi và bếp thô sơ được đặt dựa vào bức tường bên ngoài.
Vừa nói, vừa nhìn Lục Mạn Mạn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét, miệng
chậc lưỡi lên tiếng: “Suýt nữa không nhận ra rồi, xem ra làm vợ quan quân có
khác, nhìn quần áo trang điểm mà xem. nhớ lại năm đó lúc cô ở nông trường
cũng không có phong cách Tây như vậy”
Lục Mạn Mạn lười không muốn nói chuyện với bà ta, đứng dậy đi theo cô ấy vào
phòng trong.
Mụ già đó lại ngồi dậy nói với cô: “Cô là Lục Mạn Mạn phải không?”
Lục Mạn Hương đang đun lửa nấu cơm ở trong đó.
Lục Mạn Hương nhìn thấy Lục Mạn Mạn, biểu cảm trên mặt cô ấy lại là kiểu như
muốn cười mà không cười được, rất ngượng ngùng khó xử: “Mẹ chồng chị lớn
tuổi nên tính tình không tốt lắm, mong em thứ lỗi”
mang-theo-nhai-con/42.html]
Sau đó nói: “Ở đây quá nóng, còn có khói nữa, cẩn thận kẻo em ngạt thở, em
quay lại ngồi đi, chị nấu xong ngay thôi”
Đột nhiên nhớ ra rằng: “Em đến đây vẫn còn chưa ăn cơm, chắc đói rồi nhỉ, chờ
lát nữa cùng ăn.
Có thể cô ấy ý thức được thức ăn trong nhà chẳng ra gì, lập tức thêm vào một
câu: “Lát nữa chị ra ngoài mua ít đồ ăn ngon cho em, cách đây không xa có một
nhà hàng quốc doanh, không phải em thích ăn chân giò nhất sao, lát nữa chị sẽ đi
mua chân giò cho eml”
Nói đến việc mua chân giò cho Lục Mạn Mạn, cô ấy dường như sợ bị mẹ chồng
trong nhà nghe được, nên đã hạ giọng rất nhiều.
Nguyên chủ năm đó kết hôn với Chu Nghiêm Phong, bắt đầu một cuộc sống mới
rất tốt đẹp, chẳng mấy chốc thì cảm thấy mất mặt vì chị ruột kết hôn với một công
nhân nông trường, cho nên ngay cả việc lui tới thăm hỏi cũng không hề mong
muốn.
Nhưng chị gái ruột của cô dường như không hề có chút ngăn cách nào, còn muốn
mua chân giò tiếp đãi cô.
Cô ấy có tiền mua chân giò không?
Không nói đến việc trong nhà khốn cùng, chỉ nói đến có một bà mẹ chồng ghê
gớm ức hiếp ở trên, ngay cả việc trong nhà có khách đến thăm, đều chẳng thèm
trả lời một câu giống như người chết vậy, trái lại để cô ấy chạy ra tiếp đón, chốc
chốc lại đảo mắt chê bai cô ấy không nấu cơm đàng hoàng, hễ trên người cô ấy
có chút tiền, cũng đã sớm bị vơ vét sạch rồi, còn đâu mà mua chân giò cho Lục
Mạn Mạn.
Chẳng lẽ lại lén lút mượn tiền để mua chân giò?
Lục Mạn Hương vội vàng trách mắng: “Tiểu Quân, Tiểu Siêu, các con đừng ồn ào
nữal”
Cô vừa dứt lời, Lục Mạn Hương còn chưa kịp trả lời, thì trong phòng đã vang lên
hai giọng nói ôn ào của trẻ con.
Mụ già không đạt được mục đích, tức giận mắng: “Hai thằng khốn chúng mày ăn
ăn ăn, chỉ biết ăn, những thứ đồ ngon này chúng mày có thể ăn sao? Bà nội sẽ
cất đi, chờ đến lúc dùng để tặng cho người khác”
Một đứa không cam chịu thua thiệt: “Cháu cũng muốn ăn đồ hộp, cháu còn muốn
ăn đồ ăn vặt”
Một đứa nói: “Bà nội, bà giấu đồ tốt gì vậy. đồ hộp, đồ hộp, cháu muốn ăn đồ
hộp, còn cả đồ ăn vặt nữa, đồ ăn vặt cũng là của cháu!”
Chillllllll girl !
Hai đứa nhỏ lập tức khóc rống lên, không biết đụng phải thứ gì, bên ngoài truyền
đến tiếng lốp bốp ồn ào như đánh trận.
Lục Mạn Mạn không tránh khỏi việc không muốn tiếp tục ở lại đây, cô giải thích
mục đích đến đây một cách đơn giản và rõ ràng: “Hôm nay em đến gặp chị là vì
có chút chuyện, nấu cơm xong nếu chị có thời gian thì chúng ta ra ngoài nói
chuyện?” Nói xong thì đi ra ngay, không quay đầu lại.
Không ngờ đó lại là hai đứa cháu trai rẻ tiền của cô.