Nhưng Lưu Đường có vẻ hơi lơ đãng, ngồi chưa đầy hai phút chị đã đột nhiên
đứng phắt dậy khỏi sofa: “Em. em sực nhớ ra có việc này, em phải ra ngoài một
lát”
Trình Phương Thu còn chưa kịp nói gì, Lưu Đường đã như một cơn gió, vội vã vớ
lấy chiếc áo khoác rồi lao thẳng ra cửa.
“Ơ cái con bé này, sao lại lấy áo của mẹ? Sắp ăn cơm rồi con đi đâu đấy?” Hoàng
Sênh Hương nhìn qua cửa sổ bếp thấy con gái chạy biến ra ngoài thì vội đuổi
theo, nhưng cuối cùng cũng chẳng bắt kịp.
Bà đành quay sang hỏi Trình Phương Thu: “Chị họ con đi đâu thế? Giữa mùa
đông giá rét, bình thường nó lười ra đường lắm mà sao lần này còn dắt cả xe đạp
đi nữa?”
“Con cũng không rõ, chị bảo có việc ạ” Trình Phương Thu lắc đầu, nhưng khóe
môi lại khẽ nở một nụ cười.
Xem ra Lưu Đường cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi. Có lẽ ngay cả chính chị
cũng chẳng hay biết, từ bao giờ trái tim từng chịu tổn thương ấy đã được một
người âm thầm chữa lành.
Đến tận lúc dọn cơm Lưu Đường vẫn chưa về. Hoàng Sênh Hương vừa mắng mỏ
vài câu lại vừa không giấu nổi vẻ lo lắng, sợ con gái đi vội vàng chẳng mang theo
gì sẽ bị lạnh, bị đói. May sao khi cả nhà ăn xong, chuẩn bị ra về thì Lưu Đường
cũng về tới nơi.
Trình Phương Thu ở trong phòng khách không nhịn được mà kiễng chân ngó ra
phía huyền quan.
Lưu Đường không còn mặc chiếc áo bông màu đỏ thẫm hơi lỗi mốt của mẹ nữa,
mà khoác một chiếc áo khoác đen có cổ lông, kích cỡ và độ dày đều lớn hơn, ấm
hơn áo của bà Hương nhiều. Tất nhiên, nhìn qua là biết áo của đàn ông.
Mà người đàn ông đó lúc này đang đứng ngay sau lưng Lưu Đường, tay xách
nách mang đủ loại quà cáp. Đôi mắt phượng của anh cong thành hình trăng
khuyết, nụ cười như gió xuân lướt qua, chỉ là nhìn kỹ mới thấy nét tiều tụy nơi
chân mày và dáng người gầy đi trông thấy. Rõ ràng mấy tháng qua anh cũng
chẳng dễ dàng gì.
“Lưu Đường, có phải con ngứa da rồi không? Đầu năm đầu tháng đừng để mẹ
phải tát cho một”
Bà Hương chưa nói hết câu đã khựng lại khi nhìn thấy người phía sau Lưu
Đường. Bà dụi mắt đến vài ba lần mới tin mình không nhìn nhầm, vội vàng nuốt
ngược những lời định mắng vào trong, lúng túng chữa ngượng bằng một câu
chào: “Là. là Tiểu Hạ đấy à?”
“Vâng, là cháu đây ạ. Chúc bác và gia đình năm mới bình an” Hạ Thư Văn mỉm
cười nói tiếp: “Cháu có chút việc cần tìm Đường Đường nên lỡ gọi cô ấy đi gấp,
mong bác đừng mắng cô ấy, có mắng thì cứ mắng cháu đây này”
“Hahaha, có gì mà mắng chứ, bác chẳng mắng ai cả”
Bà Hương đổi mặt nhanh hơn lật sách. Liếc thấy con gái đang lén lườm mình, bà
lườm lại một cái cháy mặt rồi vội nghiêng người nhường lối cho anh vào: “Tiểu Hạ
cũng năm mới vui vẻ nhé! Ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà ngồi chơi”
“Hôm nay là Giao thừa, cháu xin phép không vào ngồi ạ. Hẹn ngày khác cháu
sang thăm bác, chú và Đường Đường sau”
Hạ Thư Văn nói năng rất khéo léo và dứt khoát. Đặt quà xuống xong, anh chào
hỏi mọi người trong nhà một lượt, cuối cùng nhìn Lưu Đường một cái thật sâu rồi
mới sải bước rời đi.
Cánh cửa khép lại, căn nhà im lặng trong thoáng chốc, sau đó là một tràng chất
vấn của bà Hương, hay dùng từ “tra hỏi” thì đúng hơn.
“Con với Tiểu Hạ là thế nào? Làm hòa rồi à?”
Lưu Đường hơi mất tự nhiên, vô thức vùi cằm vào cổ áo khoác, khẽ “vâng” một
tiếng.
Bà Hương hít một hơi thật sâu, vừa cười vừa đi đi lại lại: “Hai đứa nối lại liên lạc
từ bao giờ? Là con tìm nó hay nó tìm con?”
“Cái tính nết ‘chó con’ của con mà nó cũng chịu làm hòa, có phải tổ tiên nhà mình
hiển linh không nhỉ?”
“Ối giời, mẹ đã bảo mà, tự dưng chạy biến đi đâu, hóa ra là đi tìm con rể về cho
mẹ. Cái đêm Giao thừa này mẹ vui quá đi mất!”
Trước mặt bao nhiêu người, Lưu Đường bị mẹ nói đến mức mặt lúc đỏ lúc xanh,
cuối cùng ôm cái mặt đỏ như mông khỉ chạy tót lên lầu, chỉ để lại một câu: “Mẹ,
mẹ phiền quá đi mất!”
“Còn không cho người ta nói nữa” Bà Hương hứ một tiếng, chẳng để tâm.
Mọi người cười rộ lên, thấy thời gian không còn sớm bèn trò chuyện thêm vài câu
rồi chuẩn bị ra về. Đúng lúc này, từ cầu thang ló ra một cái đầu, Lưu Đường nói
với Trình Phương Thu: “Thu Thu, cảm ơn em nhé”
Trình Phương Thu xua xua tay, mỉm cười rồi bước theo đại gia đình ra ngoài.
“Chị họ con cảm ơn con chuyện gì thế?” Lưu Tô Hà tò mò hỏi.
Trình Phương Thu nói lảng sang chuyện khác, không kể chi tiết. Ngược lại Chu
Ứng Hoài đã đoán ra, anh kéo cô sang một bên hỏi nhỏ: “Em nói cho chị ấy biết
chuyện nhà Hạ Thư Văn rồi à?”
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-236.html]
“Vâng, chẳng phải anh bảo chuyện đó bạn bè đều biết cả sao, nên là” Trình
Phương Thu không định giấu chồng, gật đầu thừa nhận.
Lúc mới chia tay, Hạ Thư Văn đã bỏ mặc tất cả để níu kéo Lưu Đường, ngày nào
cũng tìm đủ mọi cách để gặp chị một lần. Cuối cùng không những không theo đuổi
được người mà sức khỏe, tâm lý, công việc đến cuộc sống đều rối tung lên. Gia
đình anh không nỡ nhìn con như vậy, cũng sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến
Lưu Đường nên định tìm cửa để cưỡng chế điều anh vào bệnh viện miền Nam,
đợi anh ổn định lại mới cho về. Mà đã đi thì một hai năm không thể quay lại. Lúc
đó, anh và Lưu Đường coi như hết hy vọng.
“Làm tốt lắm” Chu Ứng Hoài đưa tay xoa đầu vợ, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Trình Phương Thu hơi ngạc nhiên nhìn anh. Cô vốn nghĩ anh sẽ nói đạo lý kiểu
như “tiết lộ chuyện riêng tư của người khác là không tốt”, ngờ đâu anh lại khen
cô?
“Chuyện này chỉ khi em nói với cái đồ bướng bỉnh như Lưu Đường thì chị ấy mới
chịu nhìn nhận rõ lòng mình”
“Hử?” Trình Phương Thu cau mày khó hiểu, nhưng nghĩ lại một chút là thông suốt
ngay.
Tính cách Lưu Đường rất kỳ lạ, nếu những tin tức về Hạ Thư Văn được nói ra từ
miệng những người bạn cũ – những người vốn dĩ có chút quan hệ dây mơ rễ má
với cả hai – thì sẽ không hiệu quả. Chỉ có cô là khác, cô là “người mới đến”, quan
hệ với Lưu Đường rất thân, còn với Hạ Thư Văn chẳng qua chỉ là quan hệ bác sĩ –
bệnh nhân quen thuộc, nên cô sẽ không thiên vị ai, nếu có cũng là thiên vị Lưu
Đường. Hơn nữa người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo, lời cô nói, Lưu Đường
mới lọt tai.
“Anh Tần Nhị lần này gậy ông đập lưng ông rồi, để xem anh ta định thu xếp thế
nào” Chu Ứng Hoài nhớ ra chuyện gì đó, môi nở một nụ cười rạng rỡ.
Trình Phương Thu lại thấy sởn gai ốc: “Anh đang cười trên nỗi đau của người
khác đấy à?”
Từ khi nào anh lại có cái thú vui ác ý như thế nhỉ? Chu Ứng Hoài nhún vai, không
phủ nhận.
“Thu Thu, hai đứa nói xong chưa? Chúng ta phải đi rồi”
Nghe tiếng mẹ giục, Trình Phương Thu lườm chồng một cái rồi đáp vọng lại: “Dạ
tới đây tới đây” Thấy cô chạy lạch bạch như có thú dữ đuổi sau lưng, Chu Ứng
Hoài bật cười, sải bước đuổi theo rồi tự nhiên khoác tay lên vai cô. Trình Phương
Thu vờ vịt ghét bỏ gạt tay anh ra, anh lại dính lên ngay như cao dán vậy.
Đến nhà cũ, ông bà nội đều dồn hết tâm trí vào hai đứa nhỏ, chẳng thiết tha gì
chuyện khác, thậm chí còn bế hai bé đi dạo một vòng. Nhưng trời lạnh nên không
dám đi lâu, loáng cái đã về.
“Đi khoe khoang đấy” Lưu Tô Hà nháy mắt với con dâu.
Trình Phương Thu vừa cắn hạt hướng dương vừa cười: “Người già mà mẹ, ai
cũng thế thôi”
Hai người nhìn nhau cười, rồi bàn chuyện mùng bảy cả nhà về Vinh Châu chúc
Tết. Đây là lịch trình đã định sẵn, họ nói chuyện cũng chẳng được bao lâu đã
chuyển sang chủ đề bát quái khác.
“Con bảo cái cậu Chu Đình Từ nhà bên cạnh có phải bị cửa kẹp đầu không?
Trước đây đối xử với Đoạn Nguyệt chẳng bằng mèo bằng chó, giờ ly hôn rồi lại
ngày ngày bám đuôi, đến đêm Giao thừa cũng đuổi theo người ta” Bà Hà tặc
lưỡi, giọng đầy vẻ khinh bỉ.
Nghe mẹ nhắc, Trình Phương Thu cũng nhớ ra, hừ lạnh: “Cái đó gọi là rẻ tiền”
Lời thô nhưng thật, đúng là đạo lý đó.
Lưu Tô Hà gật đầu phụ họa: “Hôm kia mẹ còn gặp Đoạn Nguyệt, con bé gầy đi
nhiều nhưng ăn mặc sành điệu, sang chảnh hơn hẳn. Công việc cũng tốt, cuối
năm còn được bầu là cán bộ ưu tú xuất sắc. Hồi đó người ta cứ bảo Đoạn Nguyệt
ly hôn xong thì đời tàn, mẹ thật muốn hỏi xem mặt họ có đau không”
Hai người buôn chuyện một hồi thì bị gọi đi đánh mạt chược. Hai mẹ con trình
độ ngang nhau, đều thuộc kiểu “nghiện mà trình kém”, cùng lúc buông hạt hướng
dương chạy vọt lên bàn.
Ngày Tết bắt đầu trong tiếng pháo và khép lại cũng trong tiếng pháo. Mà câu
chuyện của họ vẫn còn tiếp diễn.
Chương 153: Ngoại truyện 1 – Phóng túng trên bãi biển
Mùa đông qua mau, mùa xuân trăm hoa đua nở đã tới.
Trở về từ Vinh Châu không lâu, Trình Phương Thu nhận được nhiệm vụ công tác
biệt phái, cô lên tàu hỏa xuôi về phương Nam, bắt đầu dự án ghi chép văn hóa
hợp tác giữa hai miền Nam Bắc.
Đến nơi, ngày nào cô cũng đeo máy ảnh xuyên qua những khu rừng nhiệt đới và
các làng chài ven biển, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Nhiệm vụ hôm nay là lên núi chụp một ngôi đền cổ trên đỉnh, có dân làng dẫn
đường. Đội gồm sáu người, Trình Phương Thu làm đội trưởng tạm thời. Là người
dẫn đầu, cô phải làm gương, nên dù mệt rã rời cũng phải cắn răng chịu đựng,
một lát mới dám hô nghỉ.
Thời tiết tháng Tư, tháng Năm ở kinh thành rất dễ chịu, không lạnh cũng chẳng
nóng, nhưng ở đây lại khác. Hôm nay nắng gắt như giữa hạ, chưa leo đến nửa
sườn núi ai nấy đã mồ hôi đầm đìa. Gió biển thổi qua, mấy sợi tóc mai bết vào
má, vừa ngứa vừa khó chịu.
Trình Phương Thu hít sâu một hơi, tháo mũ ra làm quạt, uống một ngụm nước
cho thấm giọng mới có sức đuổi kịp đại đội. Đường núi khó đi, trừ dân làng dẫn
đường, mọi người đều là cán bộ lớn lên ở thành thị, mỗi bước đi đều cẩn thận
từng chút. May mà gấp rút di chuyển, cuối cùng cũng lên đến đỉnh trước giờ Ngọ.
Ngôi đền cổ nằm chót vót trên đỉnh núi, đã lâu không có người lai vãng, trông hơi
đổ nát, lá khô mạng nhện giăng đầy. Thế nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ
uy nghiêm và trầm mặc của lịch sử. Mọi người đều ăn ý dừng bước, giữ im lặng,
ngẩng đầu chiêm ngưỡng vẻ đẹp cổ kính ấy.