Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 14



Mở nắp nồi ra, Trần Bảo Trân bị mùi thơm tươi mới đó khuất phục hoàn toàn:

“Thơm quá, thơm quá đi mất!”

Trần Bảo Trân không ngờ rằng mùi tỏi hăng nồng khi kết hợp với mùi hải sản của

hàu lại có thể biến thành một thứ hương vị tươi ngon kỳ diệu đến thế.

Lớp miến phủ trên thịt hàu đã thấm đẫm vị ngọt thanh, lúc mới ra lò tươi đến mức

khiến người ta muốn cắn vào cả lưỡi. Nhấc một con hàu lên, nếm nhẹ chút nước

dùng, lớp miến trắng xen lẫn màu nước xốt trôi vào miệng, ngon đến mức không

thể dừng lại được.

Mỗi người ăn năm sáu con mới coi như lửng dạ.

Lúc làm hàu hấp miến tỏi ớt, Tần Dao chọn những con to, sau đó cô nhóm lửa

than, đặt vỉ nướng lên, cho những con hàu nhỏ lên nướng, rưới thêm xốt tỏi. Mùi

thơm nồng nàn cứ thế từng đợt từng đợt bay sang tận sân nhà hàng xóm.

Vợ chồng Khương Định Hải và Bạch Thu Linh đang tiếp khách ăn cơm, mùi thơm

từ bên ngoài bay vào khiến thức ăn trong miệng bỗng nhiên mất hết vị ngon.

Trước đây chẳng phải đều là mùi thơm nhà họ làm hàng xóm thèm thuồng, khiến

Cao Kiến Quốc ngưỡng mộ không thôi sao? Hôm nay thật kỳ lạ, nhà bên cạnh lại

có hơi ấm khói bếp rộn ràng thế này.

“Mẹ ơi, thơm quá”

Tần Dao nướng hàu, thu hút mấy đứa trẻ chạy lại, trong đó có cả Khương Hạo –

con trai nhà nữ chính Bạch Thu Linh. Đứa bé sáu tuổi còn dắt theo cô em gái hơn

ba tuổi.

Kiếp trước Bạch Thu Linh không đi theo chồng ra hải đảo mà ở lại làng nuôi con,

sau đó bị một nam thanh niên tri thức dụ dỗ, bỏ chồng bỏ con chạy theo người ta.

Nhưng tên tri thức đó lại là kẻ bạc tình, cuối cùng ruồng bỏ bà.

Bạch Thu Linh hối hận rồi, cô trọng sinh quay về quá khứ, quyết định kiếp này sẽ

thành thật sống với người chồng không có mấy tình cảm là Khương Định Hải,

theo quân ra đảo, chăm sóc tốt cho các con.

Đến đảo rồi, Bạch Thu Linh mới phát hiện chức vụ của chồng mình khá cao, đãi

ngộ cũng rất tốt. Hàng xóm sát vách là một cặp vợ chồng mới cưới, chuyển vào

khu tập thể cùng lúc với nhà cô.

Bạch Thu Linh là vợ được hứa hôn ở quê của Khương Định Hải, còn Cao Kiến

Quốc lại cưới cô gái thành phố Trần Bảo Trân. Khương Định Hải và Cao Kiến

Quốc tuổi tác sàn sàn nhau, khiến không ít người trong đại viện đem chuyện này

ra bàn tán.

“Lão Khương này, nếu anh không lấy vợ ở quê sớm, đợi đến giờ mới tìm thì cũng

cưới được gái thành phố như lão Cao rồi”

“Cao Kiến Quốc tính toán giỏi hơn anh đấy”

..

Ban đầu trong mắt người ngoài, ai cũng cho rằng cô vợ nhà quê Bạch Thu Linh

không bằng cô gái thành phố Trần Bảo Trân. Nhưng đến hiện tại, nhà Cao Kiến

Quốc sống rối như canh hẹ, cô gái thành phố Trần Bảo Trân hoàn toàn không biết

quán xuyến việc nhà, dư luận bắt đầu đứng về phía Bạch Thu Linh.

Vì chuyện này mà Cao Kiến Quốc thường xuyên cãi nhau với Trần Bảo Trân.

“Ăn đi, mỗi đứa một con” Tần Dao chia hàu nướng cho từng đứa trẻ, Khương

Hạo cũng được một con. Cô không có thù oán gì với nữ chính Bạch Thu Linh,

không chủ động lấy lòng nhưng cũng chẳng đến mức nhằm vào cô ấy.

“Em cảm ơn chị ạ”

Lời cảm ơn của trẻ con thật non nớt, mang theo vẻ ngây thơ không chút tạp niệm.

Tần Dao nướng cá, ngồi cùng Trần Bảo Trân mỗi người ăn một con. Buổi tối đi

tắm, rửa sạch mùi đồ nướng trên người, hai chị em ngủ chung một giường.

Không phải ở phòng ngủ chính mà là phòng khách. Thời tiết nóng nực, sau khi

mắc màn, trải chăn bông và chiếu trúc, thêm cái chăn mỏng và quạt máy, nằm

bên nhau không hề thấy ngột ngạt.

van-nien-dai/chuong-14.html]

Tần Dao ngủ một giấc rất ngon. Ngày hôm sau, Trần Bảo Trân dậy sớm hơn cô,

mặc áo phông quần đùi rộng thùng thình xuống lầu đánh răng rửa mặt.

Khi Tần Dao tỉnh dậy, Trần Bảo Trân đã chuẩn bị xong xuôi.

“Dao Dao, hình như cậu gầy đi rồi” Trần Bảo Trân nhào tới bên giường, chằm

chằm nhìn vào mặt Tần Dao không chớp mắt.

Tần Dao vừa mới ngủ dậy, mái tóc đen nhánh xõa tung, làn da cô như quả trứng

gà mới bóc, mịn màng mướt mát.

Tần Dao nghe vậy liền cầm gương lên, cô cũng nhận ra mình có vẻ gầy đi một

chút. Gương mặt vốn hơi đầy đặn quá mức, lúc mới ngủ dậy vào buổi sáng trông

giống như một bông hồng rực rỡ đẫm sương, đẹp đến khó tin.

“Dao Dao, nếu ở thời Đường, cậu chắc chắn là tuyệt thế mỹ nhân như Dương

Ngọc Hoàn rồi, cậu đẹp quá”

Trần Bảo Trân không nhịn được đưa tay lên sờ mặt Tần Dao, cố nén ham muốn

muốn hôn một cái.

“Ngày mai chúng mình cùng đi bể bơi ngoài trời chơi nước đi, mình muốn trải

nghiệm cảm giác vui vẻ của Đường Minh Hoàng quá. Ái phi, chúng mình cùng tắm

hồ Hoa Thanh nhé”

Tần Dao gạt tay cô ấy ra: “Đồ mê gái”

Trần Bảo Trân sao có thể mặt dày dùng khuôn mặt cao ngạo khí chất này để nói

những lời không đứng đắn như thế chứ.

Tần Dao xuống giường mặc quần áo. Lúc cởi đồ ngủ để cài cúc áo sơ mi, cô bóp

nhẹ eo mình, lần này thì nhận thấy rõ ràng cơ thể thực sự đã gầy đi một vòng.

Nhưng cô chưa làm gì cả, ngay cả giảm cân cũng chưa bắt đầu, hôm qua còn

cùng Trần Bảo Trân ăn mấy viên kẹo.

Trong phòng ngủ chính của Trần Bảo Trân có gương toàn thân, Tần Dao đứng

trước gương, sững sờ nhìn người phụ nữ trong đó.

Cơ thể trong gương ngày càng giống với diện mạo của cô trước khi xuyên không.

Thiếu nữ mười tám tuổi, gương mặt đầy collagen, đêm qua lại ngủ ngon nên

được bồi bổ, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như anh đào. Trắng và đỏ tương phản

mãnh liệt, tạo nên một vẻ đẹp đầy chấn động.

Cái đẹp có muôn vàn trạng thái, ngoại trừ việc to hơn những cô gái bình thường

một vòng, Tần Dao phải thừa nhận cơ thể này tuy nhiều thịt nhưng lại rất đẹp, so

với cô trước kia còn thêm vài phần quyến rũ khó tả.

Cô bóp bóp cánh tay mình, vừa mềm vừa nhiều thịt, trắng trẻo mịn màng, cảm

giác chạm vào cực kỳ thích!

Ăn sáng đơn giản xong, Tần Dao giám sát Trần Bảo Trân dọn dẹp sân vườn, nhổ

cỏ giếc sâu.

Trần Bảo Trân: “Cậu xinh đẹp nên mình nghe lời cậu hết, hi hi, Dao Dao”

Hai người đang bận rộn trong sân thì mấy bà vợ đi ngang qua đều nhìn thấy.

Khoảng mười giờ sáng, một sĩ quan nam cao gầy và một nữ nhân viên y tế đi tới.

Nữ nhân viên y tế tên là Hồng Ngọc Âm, đi cùng là bác sĩ quân y Hà Quảng Trí,

trông rất thư sinh, đeo kính cận.

Hồng Ngọc Âm có quan hệ khá tốt với Bạch Thu Linh, biết em họ Bạch Thu Linh

mới đến và muốn tìm đối tượng ở đây, nên cô nhận lời nhắn tin gọi bác sĩ Hà tới

để tác thành cho hai người gặp mặt.

Bác sĩ Hà hơi lầm lì nhưng kỹ thuật y tế rất giỏi. Mỗi ngày nếu không đọc sách y

thì cũng là nghiên cứu bệnh án, không có vẻ sôi nổi của thanh niên. Trước đây

anh từng xem mắt hai người nhưng đều bị họ chê là quá nhạt nhẽo.

Ngoại trừ vấn đề tính cách này ra, các điều kiện khác của bác sĩ Hà đều rất tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.