Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 13



Là chị em tốt, chẳng lẽ không phải nên luôn nghĩ cho nhau sao? Cô bạn này trồng

cải chíp thành ra nông nỗi đó, không những không thấy xấu hổ mà còn định đem

mấy cái lá rau đầy vết sâu đục, suy dinh dưỡng này cho cô ăn.

Đúng là hố người mà!

Chương 7

Chồng của Trần Bảo Trân là Cao Kiến Quốc, mỗi tuần về nhà ba bốn ngày, cơ bản

là cách ngày về một lần, phần lớn thời gian chỉ có mình Trần Bảo Trân ở nhà.

Căn nhà cô được phân là một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Tầng một ẩm thấp, có phòng

khách, bếp và phòng kho; tầng hai đơn giản với hai phòng, một phòng ngủ chính

và một phòng ngủ phụ. Phòng ốc thời kỳ này đều rất rộng rãi và thoáng đãng.

Từ lúc bước chân vào nhà Trần Bảo Trân, Tần Dao không nhịn được mà thở dài.

Cô bạn này đúng là. bảo cô ấy không có gánh nặng hình tượng thì cũng không

đúng, vì cứ ra khỏi cửa là cô ấy phải chải chuốt rạng rỡ, đứng đó như một nàng

thiên nga trắng cao ngạo.

Có thể nói là “ra đường làm thiên nga, về nhà ở chuồng chó”.

Thấy cô bạn thân từ nhỏ đến lớn tới chơi, Trần Bảo Trân rất thản nhiên, cũng

chẳng nghĩ đến việc phải dọn dẹp. Tần Dao vừa vào nhà đã ngửi thấy một mùi ẩm

mốc, nơi ánh sáng giao thoa thấp thoáng bụi trần bay lơ lửng.

Mọi đồ đạc đều phủ một lớp mờ sương.

Tất cả đều là đồ gỗ: bàn gỗ, ghế gỗ, sofa gỗ. Trên tường dán tranh treo, trên bàn

lộn xộn mấy tờ báo, bên trên đè một chiếc kèn Harmonica sơn kim loại bạc, góc

tường thì vứt chỏng chơ một cây đàn Cello.

Cũng không đến mức bừa bộn tới mức không có chỗ đặt chân, nhưng tuyệt đối

không thể gọi là sạch sẽ ngăn nắp.

Trên sofa vứt rải rác quần áo có mùi chua, trong phòng ngủ của Trần Bảo Trân

quần áo còn bừa bãi hơn. Rất nhiều bộ sáng sớm cô ấy ngủ dậy mặc thử một lần,

không diện ra ngoài liền cởi ra vứt sang một bên, chẳng buồn treo lại vào tủ, cũng

lười giặt, cứ thế chất đống ở đó.

Tần Dao thở dài thườn thượt, Trần Bảo Trân làm “nhân vật đối chiếu” đúng là quá

đạt.

Trần Bảo Trân: “Cậu thở dài cái gì?”

Tần Dao lạnh lùng đáp: “Chó vào đây cũng phải thở dài”

“Dao Dao, không phải cậu không biết, mình từ nhỏ đã thế rồi mà” Trần Bảo Trân

tiện tay nhặt vài bộ quần áo chất lên ghế thành một ngọn núi nhỏ: “Trước đây ở

nhà toàn là cô mình dọn dẹp”

Bố mẹ Trần Bảo Trân đều có công ăn việc làm, trong nhà có một người cô họ,

không kết hôn, ở lại nhà họ Trần cần mẫn làm việc nhà từ bấy đến nay.

Trần Bảo Trân rất thân với người cô này.

“Mình định bảo Cao Kiến Quốc gọi em gái anh ấy qua, người ta tới rồi thì giúp

mình dọn dẹp luôn” Trần Bảo Trân nói một cách rất tự nhiên. Ban đầu cô không

muốn sống chung với em chồng, nhưng cô ruột không thể theo cô đi lấy chồng

được, nên chỉ còn cách tìm em chồng đến giúp.

Tần Dao không nhịn được mà nhìn Trần Bảo Trân bằng ánh mắt như nhìn “cực

phẩm”.

Đúng là quá đáng mà!

Coi việc tìm em gái chồng qua làm việc nhà là chuyện đương nhiên, đây là

chuyện người bình thường làm được sao?

Để Tần Dao yêu quý một “cực phẩm” thế này đúng là hơi khó, dù cho họ là cặp

bài trùng “nữ phụ đối chiếu” và bạn thân nữ phụ trong nguyên tác.

Tần Dao cầm lấy một cái chổi lông gà, nói với Trần Bảo Trân: “Mình không thích ở

trong môi trường bẩn thỉu bừa bãi, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình”

van-nien-dai/chuong-13.html]

“Mình cũng thế” Trần Bảo Trân gật đầu.

Tần Dao chẳng nể nang gì, quất một cái vào mông cô ấy: “Bảo bối thối, đi làm

việc đi”

Trần Bảo Trân: “Cậu!”

“Cậu cái gì mà cậu, ngoan ngoãn đi làm việc cho mình!” Tần Dao cầm chổi lông

gà giám sát Trần Bảo Trân dọn dẹp nhà cửa, đặc biệt là đống quần áo không biết

đã mặc hay chưa kia, tất cả đều phải giặt sạch.

Tầng một có vòi nước máy nhưng chảy rất yếu. Tần Dao dùng một cái xô lớn

hứng nước, bên cạnh là cái chậu nhôm to màu bạc đựng đầy quần áo bẩn của

Trần Bảo Trân. Trần Bảo Trân hậm hực ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, đôi chân dài

co rụt lại, cúi đầu vò quần áo.

Tần Dao: “Cổ áo với cổ tay áo vò mạnh tay vào, chỗ khác thì giặt qua loa cũng

được”

..

“Dao Dao, cậu giống hệt địa chủ lột da người ta vậy”

Tần Dao giám sát Trần Bảo Trân giặt hết đống quần áo bẩn trong nhà, quần áo

bẩn cô mang theo cũng được giặt sạch rồi phơi ngoài sân. Hai người đơn giản

dọn dẹp nhà cửa một lượt, quét nhà, lau nhà, dùng giẻ lau sạch lớp bụi trên đồ

gỗ. Sau khi làm vệ sinh xong, căn nhà trở nên sáng sủa hẳn lên.

Tần Dao mở hết cửa sổ ra, gió bên ngoài thổi vào mang theo từng đợt sảng

khoái. Sân nhà Trần Bảo Trân tuy hoang vu nhưng phong cảnh khu tập thể lại rất

đẹp. Thời này kiến trúc không cao, có thể nhìn thấy những ngọn núi xa xa, dải cây

xanh là những hàng dừa cao gầy.

Trần Bảo Trân đầy oán niệm, vẫn ở đó lải nhải: “Dao Dao, cậu hung dữ quá”

“Dao Dao, cậu không còn tốt với mình nữa rồi”

Tần Dao đi tới bên cạnh, cọ nhẹ vào mặt cô ấy một cái để kiểm tra độ hảo cảm.

[Độ hảo cảm của cô ấy dành cho bạn là 88 (Cô ấy coi bạn là người bạn tốt nhất

trên đời)]

Trần Bảo Trân ôm mặt, gương mặt ngày thường vốn cao ngạo giờ đây như một

đứa trẻ, miệng không ngừng lầu bầu than vãn, nhưng Tần Dao lại nhếch môi,

không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Than vãn nhiều như thế mà độ hảo cảm chẳng hề giảm sút.

Quả nhiên chị em tốt hoàn toàn khác với cái loại đàn ông tồi tệ kia.

Dọn dẹp cả buổi đến chiều tối, bên nhà nữ chính Bạch Thu Linh sát vách truyền

đến từng trận hương thơm thức ăn xào nấu. Trần Bảo Trân sịt mũi, cô đói rồi, định

đưa Tần Dao đi ăn ở nhà ăn tập thể.

Chuyện nói muốn cho bạn thân ăn cải chíp mình trồng cũng chỉ là nói suông mà

thôi.

“Không đi nhà ăn” Tần Dao dắt Trần Bảo Trân đi cửa hàng thực phẩm mua mấy

loại nước xốt, lại đến chỗ thuyền đánh cá của bộ đội vừa về muộn xin mấy con

cá và một túi lớn hàu tươi, hai người xách đồ về.

Vỏ hàu nặng, lại có mùi tanh nồng của biển, Trần Bảo Trân ghét bỏ túi hàu trên

tay, duỗi thẳng cánh tay xách ra thật xa người.

Trần Bảo Trân không thích ăn mấy thứ cá tôm này, chẳng có được mấy lạng thịt,

xử lý không khéo lại vừa tanh vừa hôi.

Tần Dao ước lượng sức ăn của hai người không lớn, bèn định làm hàu hấp fan

(miến) tỏi ớt, rồi dùng than củi nướng cá và hàu ngoài sân.

Để khử mùi tanh và tăng hương vị, Tần Dao phi thơm xốt tỏi trước. Thời này dầu

ăn rất quý, cô không dám cho nhiều dầu nhưng tỏi băm thì cho rất mạnh tay. Từng

đợt hương tỏi thơm lừng bay ra từ trong nồi khiến Trần Bảo Trân không nhịn được

mà hắt hơi một cái.

Dùng dao tách vỏ hàu, rửa sạch, xếp vào xửng hấp, đặt miến đã ngâm mềm lên

trên, rưới xốt tỏi ớt vào. Một xửng mười hai con hàu được đặt lên bếp hấp trong

mười lăm phút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.