Hồng Ngọc Âm thích đến nhà Bạch Thu Linh, nguyên nhân sâu xa và thầm kín
nhất là vì cô ta thích ngắm cái sân nhà hàng xóm. Mỗi khi nhìn thấy sân nhà Bạch
Thu Linh được dọn dẹp ngăn nắp, đầy sức sống, rồi lại nhìn sang cảnh tượng hỗn
độn nhà Trần Bảo Trân, trong lòng Hồng Ngọc Âm lại trào dâng một cảm giác
sảng khoái khó tả.
Cô ta có ác cảm với Trần Bảo Trân.
Không chỉ trong khu tập thể này, mà ở đoàn văn công, bệnh viện, rất nhiều cô gái
trẻ đều ít nhiều có sự thù địch và đố kỵ với Trần Bảo Trân.
Trần Bảo Trân từng xem mắt với Đội trưởng Cố! Hồi đó Trần Bảo Trân đến đây
chính là để xem mắt anh, khiến bao nhiêu bà vợ và các cô gái trẻ phải nín thở
chờ đợi kết quả. Dù không thành công, nhưng Trần Bảo Trân cũng đã khiến người
ta phải ghen tị đỏ mắt.
Những người khác muốn có cơ hội xem mắt với Đội trưởng Cố còn chẳng được,
vậy mà cô ấy suýt chút nữa đã có cơ hội trở thành vợ anh.
Đội trưởng Cố vừa cao vừa tuấn tú, chỉ cần mặc bộ quân phục trắng muốt đứng
đó là các cô gái chẳng ai buồn dời mắt đi chỗ khác. Anh không chỉ có ngoại hình
xuất sắc mà điều kiện gia đình cũng rất tốt, năng lực cá nhân lại thuộc hàng top,
thể chất khỏe, khả năng chỉ huy giỏi. Trong cuộc diễn tập lớn năm ngoái, anh chỉ
huy xuất sắc và được khu vực khen ngợi đặc biệt, không biết đã nhận được bao
nhiêu huân chương và giải thưởng.
Ở bảng vinh danh gần đại lễ đường, phần giới thiệu về Đội trưởng Cố luôn có
người mỗi ngày giả vờ đi ngang qua, hoặc cố tình đi vòng một vòng để tới xem,
đứng sững ở đó hồi lâu. Những nội dung trên đó, có người còn thuộc làu làu.
Cũng may là không thành.
Trần Bảo Trân gả cho Cao Kiến Quốc, anh ta cũng là một sĩ quan nam ưu tú. Lúc
mới cưới, bao nhiêu sĩ quan nam phải ngưỡng mộ, giờ đây hôn nhân thành ra thế
này, không ít người âm thầm xem trò cười.
Hồng Ngọc Âm chính là một trong số những người xem kịch đó.
“Cô giáo Trần, hôm nay đảm đang thế, lại còn bắt đầu dọn dẹp sân vườn cơ à”
Lời Hồng Ngọc Âm vừa dứt, Trần Bảo Trân đứng dậy quay đầu lại, người phía
sau cũng ngẩng đầu lên. Cả Hồng Ngọc Âm và Hà Quảng Trí đều nhìn thấy khuôn
mặt tròn trịa đầy đặn ấy.
Cô giáo Trần dáng người cao ráo, ngũ quan khí chất xuất sắc, nhưng khuôn mặt
người kia lại diễm lệ vô cùng, giống như một bức tranh sơn dầu màu sắc đậm đà,
hay như đồ pháp lam rực rỡ trong Tử Cấm Thành.
Đẹp thì tất nhiên là đẹp rồi, chỉ có điều dáng người hơi sồ sề, cô ấy vừa béo vừa
trắng, lại còn quá xinh đẹp.
Quá nhiều từ ngữ vốn không liên quan lại kết hợp trên cùng một người, tạo ra một
cảm giác không chắc chắn, khó có thể phân định rõ là đẹp hay xấu.
Trần Bảo Trân khoanh tay: “Kỳ lạ lắm sao? Bạn mình đến chơi nên dọn dẹp qua
một chút thôi”
“Không lạ, không lạ” Hồng Ngọc Âm quay người định đi sang sân bên cạnh,
nhưng Hà Quảng Trí đứng sau lưng lại ngẩn ngơ tại chỗ. Cô ta phải gọi một tiếng:
“Bác sĩ Hà”
Hà Quảng Trí sực tỉnh, trong đầu vẫn lẩn quẩn gương mặt rạng ngời xuất chúng
kia, đôi gò má thư sinh hơi nóng lên.
Vào đến sân nhà Bạch Thu Linh, Hồng Ngọc Âm hỏi: “Bác sĩ Hà, nãy anh nhìn
bạn của cô giáo Trần à?”
Hà Quảng Trí ngượng ngùng gật đầu.
“Bạn của cô giáo Trần trông béo quá, chắc bình thường cũng lười làm việc y hệt
cô giáo Trần thôi” Hồng Ngọc Âm nói đầy ẩn ý.
Ánh mắt Hà Quảng Trí đảo quanh, vô thức đáp: “Cũng đâu nhất thiết cứ phải là
phụ nữ làm việc”
van-nien-dai/chuong-15.html]
Anh học nội khoa, không phải làm phẫu thuật như bác sĩ ngoại khoa, ngoài việc
phụ cấp ít hơn một chút thì ban ngày đi làm bình thường, buổi tối trừ khi trực đêm
thì phần lớn đều ở nhà. Anh có nhiều thời gian rảnh, rất thuận tiện để chăm lo
việc gia đình.
Nếu tính cách cô ấy có lười một chút. cũng không sao.
“Dạ?” Hồng Ngọc Âm ngẩn người.
Đến nhà Bạch Thu Linh, gặp Điền Thục Vân, sau khi uống trà trò chuyện đơn
giản, Điền Thục Vân vốn không kỳ vọng gì vào người đầu tiên được giới thiệu.
Nhưng nhìn Hà Quảng Trí trước mắt, một bác sĩ quân y trẻ tuổi thư sinh, đeo
kính, có học thức, ăn nói ôn hòa, cô ta không kìm được mà nảy sinh thiện cảm.
Bác sĩ Hà đúng là một đối tượng kết hôn tuyệt vời!
Điền Thục Vân rung động, nhưng Hà Quảng Trí lại ngồi không yên, chỉ đáp lại vài
câu lịch sự. Điền Thục Vân còn tưởng anh xấu hổ, cô ta nghe nói bác sĩ Hà tính
tình lầm lì, ít nói nên không để tâm, cô ta thấy đàn ông hiền lành một chút vẫn tốt
hơn.
“Tôi còn chút việc, xin phép đi trước” Hà Quảng Trí tìm cớ rời đi, sau đó khéo léo
tiết lộ với chồng của Bạch Thu Linh là “không hợp lắm”, lịch sự từ chối việc tìm
hiểu tiếp theo.
Trong lòng Hà Quảng Trí như có một ngọn lửa bùng cháy, bóng hình nhìn thấy lúc
trước cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí không thể xóa nhòa.
Anh đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng khát vọng đã chiến thắng sự nhút nhát.
Lần đầu tiên anh dũng cảm đến bệnh viện quân y tìm y tá trưởng Cát Vân Hà, hy
vọng cô ra mặt giúp anh dò hỏi và làm mai.
Cát Vân Hà thấy bác sĩ Hà vốn nội liễm đỏ mặt ngập ngừng, liền trêu chọc anh
mấy câu khiến mặt anh càng đỏ hơn.
“Khách mới đến nhà cô giáo Trần? Trần Bảo Trân á?” Nghe thấy cái tên Trần Bảo
Trân, Cát Vân Hà nhíu mày. Cô không có ấn tượng tốt lắm về Trần Bảo Trân,
chưa kể Trần Bảo Trân luôn là “tấm gương xấu” mà cô dùng để giáo dục các sĩ
quan nam khi chọn vợ. khụ khụ khụ.
Bác sĩ Hà đỏ mặt gật đầu.
“Hiếm khi thấy Tiểu Hà cậu tâm huyết thế này” Cát Vân Hà mím môi cười: “Được
rồi, tôi sẽ đi một chuyến xem sao”
Hà Quảng Trí lúng túng: “Chị đừng nói là em nhé. Chị Cát, chị giúp em hiến kế
với”
Cát Vân Hà hiểu ngay lập tức: “Chị biết rồi, chưa vội lộ diện đúng không? Chị đi
thám thính tình hình trước đã, chúng ta dùng chiến thuật đánh vòng vèo”
Y tá trưởng Cát vốn bẩm sinh thích làm mai mối, càng khó khăn cô lại càng muốn
xông pha.
Buổi chiều, tại bến cảng quân sự, Cố Trình trong bộ quân phục trắng muốt bước
xuống từ chiến hạm, anh đưa tay chỉnh lại mũ.
Phía sau anh là biển xanh sâu thẳm, mênh mông bát ngát, con tàu khổng lồ
sừng sững trên mặt nước. Cố Trình sải bước tiến về phía trước, binh lính hai bên
giơ tay chào anh.
Gió biển thổi làm vạt áo quân phục tung bay, vành mũ che bớt ánh nắng, khuôn
mặt bên dưới lạnh lùng nghiêm nghị, không chút biểu cảm.
Cố Trình đưa một xấp tài liệu cho Cao Kiến Quốc, Cao Kiến Quốc vội vàng cảm
ơn. Anh không ngờ Cố Trình lại giúp mình việc này.
Từ sau khi cưới Trần Bảo Trân, Cao Kiến Quốc luôn cảm thấy hơi ngại khi tiếp
xúc riêng với Cố Trình, nhưng. cưới lâu rồi, anh cũng dần dạn dĩ hơn. May mà
Cố Trình cũng không vì chuyện đó mà nảy sinh mâu thuẫn với anh.
“Nếu có ai. liên lạc tới đây tìm tôi, giúp tôi lưu ý thông tin một chút, đừng nói cho
người khác biết” Cố Trình vừa vặn có việc cần nhờ, anh giữ khuôn mặt lạnh lùng
khiến người ngoài không đoán được anh đang nghĩ gì, Cao Kiến Quốc cũng
không rõ rốt cuộc Cố Trình có ý gì.