Giấu giấu giếm giếm không để bọn mình biết cơ đấy.
Tần Dao thầm cười lạnh, y tá Hứa này đúng là cái loa phóng thanh.
Tiểu Tần, cậu có thể dạy mình được không?
Y tá Tần, cô cũng dạy tôi với.
..
Tần Dao bị một nhóm các cô gái trẻ vây vào giữa. Thời này ai cũng có vài chiếc
khăn tay để thay đổi hàng ngày. Giá khăn tay không đắt, loại rẻ chỉ vài hào, loại
đắt thì vài tệ đến mười mấy tệ. Rẻ nhất là màu trắng, loại có hoa văn hay màu sắc
thì đắt hơn một chút, còn lụa tơ tằm là đắt nhất.
Khăn tay trơn màu giá rẻ nên nhiều người thích mua, sau đó thêu thêm tên mình
vào. Nếu bản thân có chút tay nghề thêu thùa, thêu thêm hoa văn lên thì chiếc
khăn lập tức tăng giá trị thêm vài hào đến một tệ.
Tần Dao đã thấy khăn tay trong cửa hàng cung tiêu, hoa văn tuy nhiều nhưng đa
số là kiểu hoa khai phú quý màu sắc lòe loẹt, hoa đỏ rực, hoa tím lịm, những cô
gái trẻ không mấy mặn mà với kiểu này. Khăn tay ở bách hóa trên thành phố thì
hoa văn thanh nhã nhưng lại đắt.
Chiếc khăn thêu hoa mộc lan của Tần Dao có sức hút vô tận với các cô gái trẻ.
Hoa văn nhã nhặn, bên cạnh lại có tên người đàn ông, họ cũng muốn tự thêu cho
mình hoặc thêu tặng đối tượng một chiếc.
Tiểu Tần, chiếc khăn này đẹp quá, Đội trưởng Cố chắc chắn sẽ thích lắm.
Đội trưởng Cố phải khen cậu khéo tay hay làm mới đúng!
Dạy mình đi mà, mình mời cậu ăn cơm.
Tần Dao không giải thích nhiều, cô đem chiếc khăn ra cho mọi người xem một
vòng, sau đó từ chối tất cả: Mọi người đừng tìm mình, lúc này mình làm gì có thời
gian mà dạy, bản thân còn đang lo chưa xong đây. Mọi người hỏi mình thà đi thỉnh
giáo y tá Hứa còn hơn, chị ấy vừa dịu dàng tính tình lại tốt, chắc chắn sẽ tận tình
dạy bảo mọi người.
Mình còn trẻ, không có kiên nhẫn dạy người khác đâu, gặp phải ai vụng về là
mình sợ mình không kiềm chế được tính nóng nảy.
Y tá Hứa thì khác hẳn rồi, mọi người có thấy chị ấy mắng chửi ai bao giờ chưa?
..
Chẳng phải là khen người sao? Tần Dao tươi cười bồi thêm vào danh tiếng của
Hứa Vân. Nếu cô có tính cách như Trương Vũ Phi, trước lời nhờ vả của người
ngoài chắc chắn sẽ thấp thỏm không dám từ chối vì sợ bị ghét. Nhưng Tần Dao
không phải là quả hồng mềm, loại việc tốn công vô ích này cô kiên quyết không
ôm vào thân.
Mọi người cứ đi cầu xin y tá Hứa đi, chị ấy lẽ nào lại nỡ từ chối các cậu?
Những người khác nhìn nhau, nghĩ cũng phải, Tiểu Tần còn phải bận yêu đương
mà. Y tá Hứa nổi tiếng hiền lành, chuyện này chi bằng cứ làm phiền chị ấy.
Thế là mấy cô gái đang hứng thú liền quay sang tìm Hứa Vân, bám lấy cô ta để
học nữ công gia chánh.
Y tá Hứa, nghe nói chị khéo tay lắm, dạy bọn em thêu khăn tay với ạ.
Hứa Vân tự bê đá đập vào chân mình, cô ta thắc mắc: Sao các em không tìm Tiểu
Tần mà học? Cô ấy thêu đẹp thế kia, lại còn trẻ trung, hoa văn cũng là kiểu thanh
niên các em thích.
Chị có tuổi rồi, gu thẩm mỹ cũng già cỗi rồi.
Một y tá nói: Không sao đâu y tá Hứa, chị dạy bọn em cái gì đơn giản thôi, bọn
em đều muốn học theo chị.
van-nien-dai/chuong-62.html]
Tiểu Tần còn phải bận yêu đương, bọn em sao nỡ làm phiền cô ấy.
Đúng đấy, người ta còn đang trong thời gian thử thách mà.
Họ nói lời nào lời nấy đều rất hiểu chuyện. Đối với những y tá trẻ này, Hứa Vân
mới là một người thầy lý tưởng. Tần Dao tuy trẻ nhưng cô đang quen Đội trưởng
Cố, cái khí thế của Đội trưởng Cố mỗi lần đến tìm Tần Dao đều lạnh lùng, thần
sắc cao ngạo lạnh nhạt như lãnh đạo xuống đơn vị kiểm tra, khiến người ta không
khỏi sợ sệt.
Có người thích anh ta, nhưng cũng có người vừa thấy anh ta đã như chuột thấy
mèo, chỉ muốn cúi đầu chui xuống lỗ. Không phải cô gái nào cũng muốn xán lại
gần người đàn ông như thế.
Y tá Hứa, chị tổng không đến mức hẹp hòi mà từ chối bọn em chứ?
Phải đó, bọn em tìm đến chị là vì nghe nói chị là người hiền hậu nhất.
Y tá Hứa, em vừa thấy chị đã cảm thấy thân thiết rồi, giống như chị gái ở quê của
em vậy.
Đúng, đúng thế. Nụ cười trên mặt Hứa Vân sắp không duy trì nổi nữa, trong lòng
oán hận Tần Dao cứng đầu khó bảo, nhưng miệng lại vội vàng duy trì danh tiếng
dịu dàng lương thiện, hay giúp đỡ mọi người: Được rồi được rồi, chị dạy các em.
Nói trước nhé, chị thêu không đẹp bằng Tiểu Tần đâu.
Những người khác đồng thanh: Không sao ạ, người làm thầy như chị có lòng kiên
nhẫn là tốt rồi!
Sự kiên nhẫn và dịu dàng của y tá Hứa là nổi tiếng nhất mà.
Hứa Vân duy trì vẻ hòa nhã ngoài mặt, nhưng trong lòng tức đến hộc máu. Cô ta
phiền muộn, cầm kim chỉ càng nghĩ càng tức, đột nhiên đầu ngón tay đau nhói,
một giọt máu đỏ tươi trào ra.
Mấy cô gái trẻ thấy vậy liền kinh ngạc: Đâm vào tay rồi, chảy máu rồi kìa!
Nghiêm trọng quá! Đâm sâu bao nhiêu vậy ạ?
Y tá Hứa, chị cẩn thận một chút.
Hứa Vân run rẩy đôi môi, gượng ép nặn ra một nụ cười: Chị già rồi, mắt kém, tay
chân không còn chuẩn xác nữa, hay là các em tìm Tiểu Tần đi?
Một y tá trẻ nói: Y tá Hứa, chị đừng khiêm tốn thế chứ!
Tiểu Tần đang ở giai đoạn quan trọng của việc yêu đương, bọn em bao nhiêu
người thế này mà vây quanh cô ấy thì cứ như là có ý đồ xấu, cản trở người ta yêu
đương vậy, chúng em còn đang đợi ăn kẹo hỷ mà.
Chị cứ làm chậm một chút là được, đừng vội ạ.
Bị bao nhiêu đôi mắt đổ dồn vào, mặt Hứa Vân nóng rát. Nếu cô ta còn đùn đẩy
cho Tần Dao thì đúng là “có mưu đồ bất chính”, can thiệp chuyện yêu đương của
người khác.
Y tá Hứa, chị giúp việc này đi, để Tiểu Tần gói cho chị một bọc kẹo hỷ thật lớn.
Hứa Vân cúi đầu, một hơi nghẹn ở ngực không thoát ra được, cô ta hận không
thể dậm chân đấm ngực, tức đến run cả tay, tức chết cô ta rồi!
Tần Dao không thêu khăn ở phòng trực mà chuyển địa bàn sang ký túc xá.
Trương Vũ Phi đã biết cái tay nghề “ba cọc ba đồng” của cô nên không nói ra
ngoài, cũng không hỏi chiếc khăn hoa mộc lan kia rốt cuộc là ai thêu.
Tổng không lẽ là Đội trưởng Cố thêu đấy chứ?
Tần Dao vốn định vẽ theo mẫu hoa mộc lan của Cố Trình, nhưng cô mới thêu
được một góc đã thấy hoa văn này phức tạp quá, thôi thì cứ đơn giản cho lành.
Cô vẽ một bản thảo, quyết định dùng kiểu thêu chữ thập để thêu ra một chú vịt
vàng sáng tạo.