Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 16: Manh mối không đúng



Chờ bà Trương xách cái bọc vải cũ đựng bông ra, sự do dự trên mặt chị dâu hai

biến mất ngay lập tức.

Chị ta nắm chặt cánh tay chị dâu cả, trong lòng kích động.

Trạm thu mua bông, xếp hàng từ sáng đến chiều cũng chưa chắc mua được.

Trong thôn phát phiếu bông theo đầu người, mỗi người mỗi năm chỉ được nửa

cân. Muốn tích đủ một cái chăn bông 6 cân, thật sự không dễ dàng gì!

Hai cái chăn bông đại 5 cân của Lâm Tuệ là do cả nhà tích cóp phiếu bông mấy

năm trời, lại vay mượn thêm họ hàng bạn bè mới mua được. Làm của hồi môn,

không biết đã làm cô nở mày nở mặt thế nào.

Túi bông nhỏ của bà Trương này ước chừng một cân hai lạng, cũng không ít đâu.

Màu hơi ngả vàng, không trắng tinh, nhưng đây mới là loại thường thấy nhất bây

giờ.

“Cháu lấy hết, bà Trương xem có bớt cho cháu chút nào không?”

“Vải 3 đồng 6, bông 5 đồng 5.”

Đây là giá không cần phiếu, Lâm Tuệ móc tiền trong túi ra: “Được ạ”

Không mặc cả kỳ kèo, bà Trương có chút ngạc nhiên, nhưng khách mua thoáng

tay, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Sợ nhất là mấy người tính toán chi li, vì không

buôn bán được hoặc chê đắt, quay đầu lại đi tố cáo bà.

Lâm Tuệ bỏ đồ trong rổ ra, gấp vải gọn gàng nhét xuống dưới đáy.

Cô mượn rổ của hai chị dâu, ba người chia nhau cũng chẳng được bao nhiêu, rồi

lại lấy xà phòng, đồ ăn khô các thứ mua lúc nãy phủ lên trên che đi, không bị lộ

liễu.

Mua xong mấy người đi ngay, làm chuyện này phải nhanh tay lẹ mắt.

Chờ cửa gỗ đóng lại, Lâm Tuệ nói nhỏ: “Về nhà rồi em chia cho các chị”

Hai chị dâu gật đầu, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

“A Tuệ sao em biết chỗ này? Bọn chị chịu chết không biết!”

“Bà già này nhìn là biết dân chuyên, nhà bà ấy lấy đâu ra nhiều đồ tốt thế?”

Lâm Tuệ bỏ qua câu hỏi trước, “Con gái bà ấy làm nữ công nhân ở nhà máy dệt

quốc doanh, bà ấy còn có đứa cháu trai là tài xế xe tải đội vận tải trên trấn. Điều

kiện tốt thế, không tận dụng thì phí”

Không chỉ vải lỗi vải thừa, thi thoảng còn có cả giày da, quần áo may sẵn, đồng

hồ đắt tiền. mấy thứ này Lâm Tuệ không nhắc đến. Hai bà chị dâu nhát gan,

không cần biết quá nhiều.

Chị dâu hai cảm thán: “Oách thật đấy, toàn là công việc ngon nghẻ!”

“Đúng thế”

Ba người vừa đi vừa thì thầm bàn tán.

Đi được nửa con hẻm, một cánh cửa bên cạnh bỗng mở ra, bên trong truyền ra

tiếng đánh bài ồn ào, mùi khói thuốc rượu bia lẫn mùi mồ hôi xộc ra, mấy

người ghê tởm tránh sang một bên.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Mấy thanh niên khoác vai bá cổ từ trong đi ra, chạm mặt bọn họ.

Lâm Tuệ có thể cảm nhận được ánh mắt thô bỉ của chúng, trong đó một gã gầy

như khỉ còn huýt sáo trêu ghẹo. Mấy người biến sắc, rảo bước nhanh hơn.

Lúc này, phía sau có giọng nói khàn khàn gọi giật lại: “Đứng lại”

Lâm Tuệ thót tim, bị cướp đồ cướp tiền còn là nhẹ, lỡ bị kéo vào trong đó, mấy chị

em dâu các cô đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.

Lâm Tuệ không dừng bước, cảm giác phía sau có người đang tiến lại gần rõ rệt.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “A Tuệ”

Từ Đông Thăng bước lên, đặt tay lên bờ vai đang căng cứng của cô, cười hỏi:

“Sao em lên trấn mà không gọi anh?”

Lâm Tuệ nương theo lực tay hắn xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông cao

lớn.

“A Tuệ, đây là Chấn ca”

Lâm Tuệ trấn tĩnh lại, không dám nhìn chằm chằm, cụp mắt chào: “Chấn ca”

Người tên Chấn ca kia nheo mắt: “Đông Tử, đây là vợ mày à?”

“Vâng, là vợ em với các chị dâu. Chấn ca, nhà có việc, em đi trước nhé, các anh

cứ chơi vui vẻ”

Lâm Tuệ được Từ Đông Thăng ôm vai đi ra ngoài, nghe hắn nói khẽ: “Không sao

đâu, đừng sợ”

Cô mới hoàn hồn, ngón tay nắm chặt quai rổ đã trắng bệch ra.

Cẩu Tử cũng lẳng lặng đi theo sau.

Mấy người nhanh chóng rời khỏi con hẻm, Lâm Tuệ nghe rõ tiếng thở phào nhẹ

nhõm của hai chị dâu, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng hạ xuống.

Từ Đông Thăng buông tay ra, cà lơ phất phơ hỏi: “Hôm nay các em mua gì đấy?”

Lâm Tuệ nhét cái rổ vào tay hắn: “Thiếu gì mua nấy”

Chị dâu cả tim vẫn đập thình thịch: “Đông Tử, đó là bạn cậu à? Sao nhìn đáng sợ

thế?”

“Không phải bạn” Từ Đông Thăng khoác rổ lên cánh tay, chậm rãi nói, nhưng

cũng không giải thích nhiều với họ.

Không phải bạn, nhưng cũng là người chơi cùng.

vat/chuong-16-manh-moi-khong-dunghtml]

“A Tuệ, sau này chúng ta đừng đi nữa, dọa người quá”

Lâm Tuệ không đáp lời này, còn phải mấy năm nữa mới bỏ chế độ tem phiếu, đi

Cung Tiêu Xã tranh không lại người ta, đi thì chắc chắn vẫn phải đi, có điều sau

này phải rủ chồng đi cùng.

Hai bà chị dâu lầm bầm phía sau, trong lòng nhất trí nghĩ: Hai vợ chồng nhà này

đều to gan lớn mật, quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, tốt nhất là

tránh xa một chút.

Sáng nay họ đi sớm, về đến nhà đã quá trưa, ai cũng đói meo, chẳng ai dám bỏ

tiền ăn ở tiệm cơm quốc doanh.

Từ Quốc Hoa dẫn đầu đám trẻ con chặn ở cửa, xông lên lục rổ của mẹ nó.

“Mẹ, bà nội bảo các mẹ đi trấn mua đồ! Mua gì thế? Có đồ ăn không?”

Thời buổi này ai cũng thèm ăn, trẻ con cả ngày chỉ nhớ thương cái ăn.

Từ Quốc Cường cũng bám lấy mẹ nó: “Mẹ, có kẹo không?”

Không ngoài dự đoán, mỗi đứa ăn một cái cốc đầu.

Chị dâu hai hôm nay suýt bị dọa chết khiếp, tâm trạng đâu mà dỗ con, bực bội

đuổi đi.

“Đi đi đi, đừng có chắn đường! Tao không có tiền mua kẹo! Cả ngày chỉ biết ăn ăn

ăn, học hành thì chả ra sao!”

Nghe thấy không có ăn, bọn trẻ lại chạy biến đi chơi.

Mẹ Từ cởi tạp dề, thuận tay lau khô vào quần áo, đi ra.

“Trong nồi còn cháo đấy, các con ăn chút đi” Mẹ Từ ngó vào rổ, thấy vẫn đầy ắp:

“Mua đủ đồ chưa?”

“Cũng hòm hòm rồi ạ”

Bàn ăn nhà chính vừa được dọn sạch, họ vội vàng lôi đồ trong rổ ra. Đồ của mình

gạt sang một bên, lấy vải và bông dưới đáy lên.

Mẹ Từ trợn tròn mắt: “Các con đi cướp tiệm vải à? Sao lại có cả vải vụn vải thừa

thế này?”

“Vải là đi tìm người ta đổi chui đấy ạ, đầu thừa đuôi thẹo với mảnh vải cũ này là

ghép lại cho đủ bộ”

Chị dâu hai hoàn hồn, lúc này lại thấy hả hê, chị ta nóng lòng muốn chia sẻ

“chuyến phiêu lưu” hôm nay.

“Mẹ, con kể mẹ nghe, A Tuệ hôm nay dẫn bọn con vào cái hẻm nhỏ, chỗ vải với

bông này là một bà già bán cho bọn con đấy”

Lâm Tuệ rót cho chị ta chén nước, chị ta uống một ngụm rồi kể tiếp chuyện lúc về

gặp “đám bạn lưu manh của Đông Tử”.

Từ Đông Thăng nhếch mí mắt, nhìn bà chị dâu đang thao thao bất tuyệt kể

chuyện. Chậc, đúng là hết thuốc chữa.

Mẹ Từ sống đến tuổi này, sóng gió gì mà chưa từng thấy? Nghe chuyện trước còn

chưa phản ứng mấy, nhưng vừa nhắc đến thằng ba, bà nghiến răng kèn kẹt.

“Thằng ba mày sau này cấm không được lên trấn nữa, tránh xa đám bạn bè chó

má của mày ra! Thu hoạch xong lương thực rồi thì hết việc à? Rảnh thì sang nhà

mới mà trông coi, mau chóng làm xong tường rào mà dọn vào. Nhà của mày mày

không lo thì ai lo, còn định trông chờ bố mày giúp được bao lâu nữa? Chỉ giỏi

chém gió, cứ như mày thì bố mẹ hưởng phúc kiểu gì”

Nghe mẹ già lải nhải một hồi, Từ Đông Thăng càng đói hơn.

Lâm Tuệ vội bảo hai chị dâu chọn vải.

Hôm nay bà Trương cố tình giấu hàng ngon, lôi ra toàn đồ không tốt lắm, cô cũng

chẳng ưng ý mấy, đợi thời gian nữa chắc chắn cô phải đi chuyến nữa.

Chị dâu cả hớn hở chọn hai tấm vải xám dài, ghép lại may được một cái vỏ chăn

đơn. Tấm vải to nhất kia không cần cắt, nhưng vải tốt thế này đem làm ga trải

giường chị ta cũng tiếc, thà để may quần áo còn hơn.

Chị dâu hai có chút đắn đo, cuối cùng vẫn lấy mấy mảnh vải vụn về làm mặt giày,

bông thì lấy ba lạng.

Lâm Tuệ tính đại khái giá cả, chị dâu cả đưa 1 đồng, chị dâu hai đưa 1 đồng rưỡi.

“Cái gì cái gì? Chỗ còn lại A Tuệ mua hết á?”

Mẹ Từ tưởng đống đồ này ba nhà chia đều, còn thấy hợp lý, không ngờ phần lớn

là của nhà thằng ba.

“Ôi dào, sao các chị không cản em nó lại? Mới ra ở riêng, tay sao mà lỏng thế?

Không tiết kiệm thì sau này lấy gì nuôi con?”

Chị dâu cả chị dâu hai cười gượng, lúc ấy nghe nhà chú Ba bảo lấy tất họ cũng

kinh ngạc lắm, nhưng biết làm sao được? Người ta bỏ tiền, đâu cần tiền của họ.

“Mẹ, quần áo anh Đông rách hết rồi, bông bên trong cũng đen sì, trời lạnh mặc

không ấm. Chỗ vải với bông này vừa đủ may cho anh ấy hai bộ, không nhiều đâu

ạ”

Nói rồi Lâm Tuệ nhét nắm vải vụn còn lại vào tay Mẹ Từ: “Mẹ, mặt giày của bố mẹ

cũng rách rồi, chỗ vải vụn này đều to bằng bàn tay, mang về vá giày vá áo đều

tốt”

“Thế cũng đâu cần nhiều thế này, nhà ai chẳng khâu khâu vá vá mặc ba năm lại

ba năm. Bông đen thì sợ gì, cũng đâu chết rét được, con đừng có chiều nó

quá!”

Mẹ Từ lúc này nhìn Lâm Tuệ, lại nhìn sang thằng con út đang ngồi lề mề trên ghế,

bỗng cảm thấy lờ mờ có gì đó sai sai. Con dâu ba này chẳng lẽ bị thằng ba dạy

hư rồi?

Từ Đông Thăng vẻ mặt vô tội, liên quan gì đến hắn? Ngay sau đó lại cười toe

toét.

Quả nhiên, vợ hắn yêu hắn biết bao! Đi ra ngoài mua đồ toàn là mua cho hắn!

Chị dâu cả chị dâu hai ôm đồ trong tay, trong lòng có chút hụt hẫng. Ý gì đây?

Nhà chú Ba còn mua đồ cho ông bà?

Nhà chú Ba tâm cơ quá nhỉ! Lại còn biết lấy lòng bố mẹ chồng kiểu này! Thế

chẳng phải làm hai nhà họ bị lép vế sao?

Quá âm hiểm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.