Lâm Tuệ vào nhà, nhìn thấy góc tường có cái thùng gỗ cũ, bên trong một nửa là
mảnh thủy tinh vỡ, một nửa là mảnh sành, cái nào cái nấy nhọn hoắt, sắc lẻm.
Đây là cô sai chồng đi bãi rác tìm về.
Từ Đông Thăng cảm thấy cô hơi chuyện bé xé ra to, tường rào thì thôi đi, nhà họ
ít người đúng là cần làm, nhưng còn cắm mảnh sành lên tường, trong thôn có nhà
nào cần phòng bị đến mức này đâu?
Để người ta thấy chắc chắn bị cười thối mũi, lại tưởng trong nhà có bảo bối gì.
Lâm Tuệ mặc kệ người khác nghĩ gì, đây đều là “kinh nghiệm xương máu” của cô.
Từ Đông Thăng mang thùng đồ sang nhà mới, bảo thợ cắm lên tường, sắc mặt
thợ thuyền không được tốt lắm, dù sao thứ này dễ đứt tay, nguy hiểm thật sự.
Hắn phải đi mượn mấy đôi găng tay của người trong thôn, lại hứa trả thêm cho
thợ 3 đồng, sắc mặt họ mới khá lên.
Quả nhiên như Từ Đông Thăng dự liệu, bố mẹ hắn thấy hắn lại làm trò, suýt nữa
cởi giày đuổi đánh.
Thời gian này, nhà họ đúng là chủ đề bàn tán của cả thôn. Vì nhà ngay cổng làng,
ai đi qua cũng thấy. Cái tường rào cao 3 mét sừng sững, bên trên còn cắm đầy
mảnh sành sắc nhọn.
Bố Từ ngày nào mặt cũng hầm hầm, vì bị mấy ông bạn già trêu chọc, hỏi xem có
phải nhà phát tài lớn mới phòng người kỹ thế không.
Mẹ Từ vốn thích đi buôn chuyện hóng hớt, giờ nhà mình thành tâm điểm bát quái,
bà trốn biệt trong nhà không dám ra đường.
Bố mẹ già không vui, Từ Đông Thăng lãnh đủ, ngày nào cũng bị mắng là đồ phá
gia chi tử, rảnh rỗi sinh nông nổi, tiền nhiều đốt tay.
Đáng thương cho hắn một mình gánh chịu tất cả.
Cũng may ba ngày sau là xong xuôi hết.
Mẹ Từ đã xem ngày tốt, nhà anh cả anh hai chỉ đợi nhà thằng ba dọn nốt là cùng
nhau chuyển sang nhà mới.
Nhà cũ chỉ có một cái xe rùa, luân phiên dùng không xuể, Cẩu Tử liền đẩy xe nhà
mình sang giúp Đông ca chuyển nhà.
“Đông Tử, khách sáo quá đấy? Chuyển nhà sao không gọi bọn tao sang giúp?”
Từ Đông Thăng nhìn sang, là A Hạo và Tiểu Hổ tới.
“Hại! Ai khách sáo với mày. Nhà tao đồ đạc không nhiều, cứ túc tắc chuyển là
được, cần gì gọi đông người thế. Ơ không đúng, chúng mày đến rồi thì mau vào
giúp một tay!”
Trai tráng tự dẫn xác đến, không dùng phí của giời.
“Béo đâu rồi?”
“Bố nó bắt học mổ lợn, dắt sang thôn bên rồi”
“À, có nghề gia truyền là tốt đấy, đồ tể kiếm được khối tiền” Từ Đông Thăng
thuận miệng cảm thán một câu, rồi bắt đầu chỉ huy mấy người khiêng đồ nặng.
Thêm mấy thanh niên sức dài vai rộng, Lâm Tuệ nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ cần dọn
quần áo chăn màn và đồ quý giá là được.
Chuyển ba chuyến là xong hết đồ đạc.
Mấy người đi lại tham quan nhà mới, trừ Cẩu Tử hay sang giúp việc, hai người
kia là lần đầu tiên tới.
Tiểu Hổ cười ha hả, vỗ lưng Đông Tử: “Đông Tử, nhà mới mày xây oách thật. Vừa
rộng vừa sáng, lại không có ai lải nhải bên tai. Tường rào cao thế này, sau này
bọn tao đến uống rượu đánh bài tiện hơn hẳn!”
Lâm Tuệ đang định rót nước mời, nghe thế nhướng mày. Cô xây tường cao thế
này đâu phải để tạo thuận lợi cho đám du thủ du thực này tụ tập.
“Nào, uống miếng nước rồi hẵng nói chuyện. Hôm nay vất vả các cậu giúp đỡ”
“Có gì đâu mà vất vả, nhẹ hơn làm đồng chán”
“Cảm ơn em dâu” A Hạo liếc nhìn mặt Lâm Tuệ, cười nói.
Từ Đông Thăng uống cạn bát nước, quẹt mồm: “Bàn ghế nhà tao mai mới chuyển
đến, hôm nào mời chúng mày bữa cơm tại gia, hôm nay đi nhà đứa nào làm vài ly
đơn giản trước đã?”
“Thế thì sang nhà Cẩu Tử đi, nhà tao đông người ồn ào lắm”
Tiểu Hổ trên có hai anh chị dâu dưới có hai em gái, bí mật khó giữ nếu nhiều
người biết.
Còn A Hạo chưa cần mở miệng, chẳng ai muốn sang nhà nó, chỉ vì giọng bà già
nhà nó quá to.
Mẹ Đông Tử cũng hay lải nhải, hở ra là mắng người, nhưng ít nhất còn nói lý lẽ.
Mẹ A Hạo thì chửi đổng không cần lý lẽ, lại còn tính toán chi li.
Bà ta không biết chữ, bèn dùng than củi vạch lên tấm ván gỗ, nhớ kỹ đứa nào
sang ăn cơm uống rượu, treo chình ình giữa nhà chính, ai nhìn vào cũng thấy
ngại, không mang đồ ăn sang thì xấu hổ chết đi được.
vat/chuong-17-co-vo-chu-daohtml]
Mẹ Từ mà biết mẹ A Hạo làm thế đỡ được khối phiền toái, chắc chắn sẽ học theo
ngay. Nhà nào cũng thiếu lương thực, trừ đám choai choai không hiểu chuyện này
ra, chẳng ai mặt dày đi ăn chực uống chực mãi!
Cẩu Tử cười ngây ngô: “Thế sang nhà tao đi, nhà tao yên tĩnh”
Lâm Tuệ nhìn cái mặt ngốc của nó, có chút hiểu vì sao Từ Đông Thăng lại luôn
dẫn nó theo. Thằng ngốc này, người thật thà thường chịu thiệt.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Hôm nay lẽ ra chúng tôi phải mời cơm, nhưng nhà mới chưa dọn xong. Sang nhà
Cẩu Tử ăn cũng được, coi như chúng tôi mượn nhà cậu. Anh Đông, anh đi mua
chút rượu và thức ăn đi, ăn một bữa cho tử tế”
Ăn bữa này xong thì đừng có nhớ thương chuyện đến nhà tôi đánh bài nữa.
Lâm Tuệ móc ra 3 đồng, đưa cho chồng. Mua gà và rau nhà Cẩu Tử, rồi sang nhà
nấu rượu trong thôn mua hai bầu, thế là đủ!
Từ Đông Thăng sướng nở hoa, nhận lấy tiền. Nếu không phải có bạn bè ở đây,
hắn nhất định sẽ hôn cô vợ tốt của mình một cái thật kêu.
Hắn nhìn bạn bè với ánh mắt đắc ý, nhìn xem, vợ hắn chu đáo biết bao, nói
chuyện lại dễ nghe thế chứ!
Chẳng có nhà nào vợ lại chủ động đưa tiền cho chồng đi uống rượu cả!
Vợ hắn là số một!
A Hạo và Tiểu Hổ ghen tị nổ mắt, nhưng không nhìn nổi cái bộ dạng khoe khoang
của Đông Tử, mỗi người một bên kẹp cổ hắn lôi ra cửa.
“Hôm nay trong túi cuối cùng cũng có tiền à? Xem tao có chuốc mày say bò ra
đấy không. Đánh bài không lại mày, chẳng lẽ uống rượu cũng thua mày?”
“Ha hả, bại tướng dưới tay cũng không biết xấu hổ mà mạnh mồm à? Tửu lượng
của mày chỉ bằng một nửa tao thôi”
“”
Chờ người đi khuất, Lâm Tuệ nhìn quanh nhà mới, không nhịn được mỉm cười.
Từ nay về sau, cái nhà này là do cô làm chủ!
Hôm trước cô đã quét dọn qua, chỉ có chút bụi, không bẩn lắm. Thùng gỗ đã hứng
đầy nước, phơi nắng hai tiếng ngoài sân. Cô sờ tay vào thấy nước đã ấm, có thể
cho gà và thỏ uống.
Sân sau hiện tại chưa xới đất trồng rau, vẫn còn hoang vu. Gà con và thỏ vẫn
nuôi trong chuồng, đặt dưới mái hiên.
Gà con nuôi một tháng đã có thể tự ăn, to bằng bàn tay, lông đã mọc dày và sẫm
màu.
Hiện tại cô vẫn chưa nhận ra con nào là gà mái, trừ người sành sỏi như mẹ cô,
người thường phải đợi gà được ba tháng mới phân biệt được trống mái qua đặc
điểm bên ngoài.
Nhưng ổ gà mẹ cô ấp thường 10 con thì được 6 con mái. Đến lúc đó chỉ giữ lại
hai con trống để đạp mái, còn lại thì thiến hết ~
Lâm Tuệ cho gà ăn xong lại đi xem thỏ.
Con thỏ cái có thai hôm nọ đã đẻ được 6 con thỏ con, còn hai con cái nữa cũng
đã mang thai, con thỏ đực kia sức chiến đấu tốt thật ~
Tâm trạng Lâm Tuệ rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy ưng mắt.
Từ Đông Thăng uống rượu đến khi trăng lên đỉnh đầu mới về.
“Vợ ơi, em tốt thật đấy. Vợ người ta chẳng ai tốt như em” Hắn nói năng lộn xộn,
miệng đầy mùi rượu sán lại định hôn cô.
Lâm Tuệ tặc lưỡi, đẩy hắn ra.
Nhìn người đàn ông nằm hình chữ đại trên giường, miệng lầm bầm, trừng mắt
nhìn cô nhưng ánh mắt đã dại đi.
Chờ hắn im lặng, mắt sắp díp lại, cô đột nhiên nói một câu.
“Nghe nói uống rượu nhiều dễ bị trúng gió, mồm méo mắt lệch, đại tiểu tiện không
tự chủ đấy”
Sáng sớm hôm sau, Từ Đông Thăng dậy, đầu đau như búa bổ. Hắn lê đôi giày
nhựa rách, đi ra sân sau rửa mặt.
Mẹ Từ sáng sớm đã qua một chuyến, đưa ít rau dưa cho nhà thằng ba.
Lâm Tuệ đang cúi đầu nghiêm túc trộn thức ăn cho gà, đột nhiên nghe thấy Từ
Đông Thăng mở miệng, giọng nói đầy hoang mang.
“Tối qua anh mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nằm liệt trên giường không động đậy
được, ỉa đùn đái dầm cũng chẳng ai thèm ngó”
“Mẹ kiếp, thế nào mà không mở nổi mắt, anh còn tưởng là thật cơ. Đây là bị bóng
đè à?”
Lâm Tuệ đang tước lá cải già khựng lại, cười như không cười nhìn hắn: “Chứng
tỏ uống rượu không tốt, đây có thể là các cụ báo mộng nhắc nhở anh đấy”
Từ Đông Thăng ngẩn người: “Hả, là thế à? Sau này anh không được uống rượu
nữa?”