Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 20: Vợ chồng cùng nhau phá của



Ra khỏi con hẻm, họ đi về phía nhà bà Trương. Đi ngang qua cái sòng bạc kia,

bước chân Từ Đông Thăng cũng chẳng hề dừng lại chút nào.

“Anh lăn lộn trên phố này bao lâu nay cũng không biết chỗ này có người đầu cơ

trục lợi, sao em lại biết hay thế?”

“Bà cụ này chuyên nhận mối làm ăn do người quen giới thiệu, hai cái chăn bông

của hồi môn của em đâu có dễ kiếm, người trong nhà phải chạy vạy mãi đấy”

Lâm Tuệ bình thản đáp, nửa câu đầu là thật, nửa câu sau cũng là thật, còn tùy

hắn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Cách mấy ngày quay lại, bà Trương vẫn nhớ cô. Thấy cô dẫn theo một người đàn

ông, mày bà cau chặt hơn.

“Bà Trương, đây là chồng cháu, mới cưới chưa bao lâu, lại vừa ra ở riêng, cái gì

cũng thiếu. Đồ mượn của bà lần trước chia cho người khác là hết sạch rồi”

Thấy bà lão do dự, Từ Đông Thăng lại bắt đầu phát huy công lực mồm mép tép

nhảy. Hắn cười lên rất đẹp trai, người không biết rõ tẩy lịch rất dễ bị cái vẻ ngoài

này lừa gạt.

“Bà ơi, số vải lần trước may quần áo cho cháu hết sạch rồi, vợ cháu còn chưa

được bộ nào đây này. Bà xem cô ấy xinh đẹp thế này, gả cho cháu mà đến bộ

quần áo mới cũng không được mặc, thế thì cháu thất bại quá”

Thằng nhóc này xem ra cũng biết thương vợ, bà Trương nới lỏng khẩu khí, đúng

lúc trên tay bà vừa về một lô hàng.

“Được rồi, nể tình vợ chồng son các cháu không dễ dàng, chia lại cho các cháu

một ít cũng được, nhưng nhớ giữ mồm giữ miệng cho chặt vào đấy”

Từ Đông Thăng vâng dạ lia lịa, thái độ cực kỳ tốt.

Lần này bà Trương lấy ra vẫn là vải lỗi, nhưng lành lặn hơn lần trước, ngoài màu

xám, màu xanh thường thấy còn có màu vàng đất.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lâm Tuệ lấy mỗi màu 2 mét, còn mua thêm kim chỉ và 2 cân bông.

“Bà Trương, có len không ạ?”

“Len không nhiều, chỉ có nửa cân, 12 đồng”

Giá này đúng là dọa người!

Lâm Tuệ giật mình, 12 đồng mua được 3 cân bông rồi. Với chiều cao 1m6 của cô,

muốn đan một cái áo len cần khoảng 1 cân 4 lạng len sợi trung, nếu đan cho Từ

Đông Thăng thì phải cần đến 2 cân.

Cô chẳng cần do dự, dù muốn sống sung túc nhưng cũng tiếc tiền không dám

mua đồ đắt thế này ngay bây giờ, thà mua thêm 2 cân bông còn hơn. Lúc làm áo

bông nhồi dày một chút cũng đủ ấm.

Đương nhiên, bán một lần 4 cân bông cũng là quy tắc của bà Trương, nhiều hơn

nữa thì phải tăng giá. Bà rất cẩn thận, không thể để người ta mua hàng của bà rồi

mang ra ngoài bán lại kiếm lời.

Tổng cộng hết 17 đồng, bằng nửa tháng lương công nhân.

Dù bà Trương làm nghề này lâu rồi nhưng cũng hiếm khi thấy ai tiêu tiền mạnh

tay như vậy. Nhìn quần áo trên người họ cũng là đồ cũ vá víu, lại là dân quê,

đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Người trẻ tuổi đúng là tiêu xài hoang phí quen thói.

Con gái bà cũng thế, lương tháng 38 đồng mà dám tiêu 20 đồng cho chuyện ăn

mặc.

Lâm Tuệ nhét hết đồ vào cái giỏ lớn Từ Đông Thăng đang đeo, phủ một nắm cỏ

dại lên trên che đi.

Lúc ra khỏi ngõ, Từ Đông Thăng vẫn không thèm liếc mắt nhìn vào sòng bạc kia

lấy một lần.

Lâm Tuệ tò mò: “Anh muốn vào đánh bài à?”

Chỉ thấy hắn vươn vai: “Giờ thì không. Anh không nghiện, chỉ vì ngày thường

chán quá nên mới thấy đánh bài vui. Chỉ cần không phải làm việc thì cái gì cũng

vui hết”

Lâm Tuệ câm nín, hiểu rồi, tóm lại là quá lười.

Hai người về đến nhà lúc chưa quá trưa, Từ Quyên Quyên đang dẫn mấy đứa em

nhảy ô trước cửa, thấy chú thím Ba về liền nhắn lời.

“Chú Ba thím Ba, sáng nay bà nội sang tìm hai người đấy”

“Chậc ——” Từ Đông Thăng bất giác sờ sờ tai, cảm giác lại nóng lên rồi.

Lâm Tuệ cất hết đồ vào tủ rồi khóa lại, không phải đề phòng Mẹ Từ, mà là lo bà

nhìn thấy sẽ tức đến ngất xỉu.

Hôm nay tiêu vèo cái hết 20 đồng.

Quả nhiên, buổi trưa Mẹ Từ lại sang chuyến nữa, tay ôm mấy cây cải trắng.

Thấy vợ chồng thằng ba đang ăn cháo với củ cải thái sợi, bà hài lòng gật đầu.

“Mẹ, mẹ ăn chưa? Ngồi xuống ăn cùng bọn con không?”

vat/chuong-20-vo-chong-cung-nhau-pha-cuahtml]

“Khỏi, tao ăn rồi. Sáng nay chúng mày đi đâu đấy?” Mẹ Từ bẻ lá cải già, định

mang ra sân sau băm cho gà cho thỏ.

“Kim chỉ không đủ dùng, nên con bảo anh Đông đưa con đi một chuyến mua về”

Mẹ Từ nhìn thấy cái hộp giấy nhỏ đơn giản đặt trên bàn.

“Cuộc sống là thế đấy, phải sắm sửa dần dần từng chút một. Nếu tiêu một cục

tiền quá lớn, về sau gặp chuyện thực sự cần tiền mà túi rỗng tuếch thì chỉ có

nước tối tăm mặt mũi”

Mẹ Từ tận dụng mọi cơ hội giáo dục con cái phải sống tiết kiệm.

Hai vợ chồng mặt mũi ngoan ngoãn, một câu vâng hai câu dạ.

Mẹ Từ cảm thấy mình dạy dỗ rất đúng chỗ, hài lòng cầm cuốc ra giúp cuốc đất

trồng rau.

Hôm qua một mình Lâm Tuệ chỉ cuốc được hai luống, đã gieo hạt hẹ và hành tỏi

trước.

Mùa đông phương Nam ẩm lạnh nhưng không có tuyết, rau xanh mùa đông vẫn

sống tốt. Làm đất sớm một chút thì mới sớm có rau ăn.

Từ Đông Thăng bị mẹ già ép làm cùng, sắc mặt cũng không tỏ vẻ khó chịu. Dù

sao đây cũng là vườn rau nhà mình, không thể để hết cho vợ làm được.

Cuốc chỉ có một cái, Lâm Tuệ mừng rỡ được rảnh rang, lấy vải ra ngồi dưới mái

hiên khâu vá.

“Mẹ vừa xem mấy con gà bọn con nuôi, lớn nhanh phết, nhưng cái chuồng gà hơi

chật, để mẹ bảo bố mày sang giúp làm cái chuồng gà”

“Còn mấy con thỏ kia nữa, cũng phải làm chuồng, không thể để trên mặt đất, nó

đào hang mất”

Mẹ Từ cúi lưng nhặt đá ném vào góc tường, nói xong còn nhìn về phía chuồng

thỏ: “Lớn nhanh thật, đẻ cũng nhiều, nuôi đến cuối năm là thịt được rồi”

Thịt thỏ hầm khoai tây, vừa thơm vừa ngọt. Mẹ Từ từng được ăn hồi gặt gấp ba

năm trước, thằng cả bắt được một con, mười mấy miệng ăn chia nhau, bà chỉ

được ăn hai miếng mà nhớ thương suốt ba năm.

Lâm Tuệ cười cười: “Lớn nhanh thật, sắp không nhốt nổi nữa rồi”

Miệng trả lời nhưng tay không ngừng nghỉ, cô khâu vừa nhanh vừa khéo, đường

kim mũi chỉ tinh tế. Sự bất mãn của Mẹ Từ hôm qua cũng vơi đi ít nhiều.

Mẹ Từ đúng là sang giúp làm việc, chân tay không ngơi nghỉ, đến chiều lại vội

vàng về nhà cũ nấu cơm cho gà ăn, sợ ở lại nhà con út ăn hết gạo của chúng nó.

Nhìn miếng thịt trong tủ, Lâm Tuệ thấy hơi áy náy. Mẹ chồng lải nhải thì lải nhải,

nhưng đều là lo nghĩ cho con cái.

Giờ cho bà ăn bà cũng không nuốt trôi, chỉ khi nào họ thực sự kiếm ra tiền, bà

mới có thể an tâm.

Vừa nãy có mẹ chồng ở đây, Lâm Tuệ không tiện nhào bột. Cô xát muối ướp

miếng thịt nửa nạc nửa mỡ rồi treo lên, bánh bao bột mì trắng chắc phải để hôm

khác mới làm được.

Lâm Tuệ giơ dao chém xuống, “bộp bộp bộp” vài tiếng chặt đuôi heo thành

từng khúc ngắn, thêm lạc và khoai tây vào hầm một nồi, thơm nức mũi.

Có hai bếp lò nhưng chỉ có một cái chảo sắt, đành phải dùng niêu đất nấu cháo.

Bên hàng xóm, Từ Quốc Cường hít hít mũi mấy cái, rồi hét to: “Mẹ ơi, hình như

con ngửi thấy mùi thịt!”

Chị dâu hai lườm con, bưng đĩa rau xào khô khốc lên bàn: “Rau cần xào thịt đây,

mày có ăn không?”

Từ Tú Tú cười hì hì, bị Từ Quốc Cường giơ nắm đấm dọa: “Không được cười!”

“Nhưng mà mẹ ơi, con ngửi thấy thật mà! Có phải nhà chú Ba bên cạnh đang hầm

thịt không?”

Chị dâu hai không để tâm: “Sao có thể chứ? Nhà chú Ba mày mua bao nhiêu đồ

thế kia, làm gì còn tiền, lấy đâu ra mà mua thịt?”

Từ Diệu Tổ nhớ đến bữa thịt hôm cất nóc, liếm môi: “Tháng trước nhà mình ăn

bao nhiêu thịt thế, em còn chê ít à? Muốn ăn thịt đợi đến Tết là có”

Từ Quốc Cường lầm bầm, còn hơn ba tháng nữa mới đến Tết. Không ai tin lời nó,

nó đành tự bưng bát ra góc tường ngồi ăn cơm chan mùi thịt.

Xương đuôi heo giòn mềm, Từ Đông Thăng nhai ròn rụm, nhoáng cái đã ăn xong,

xoa bụng vẫn còn thấy thòm thèm.

“Sáng mai chắc bố mẹ sang làm chuồng gà sớm đấy, anh đi mua thịt sớm chút

nhé? Đã hẹn rồi em không thể thất hứa được”

Từ Đông Thăng mắt lim dim, ăn no uống say thì cái gì cũng dễ nói chuyện: “Thế 7

giờ anh dậy nhé?”

“6 giờ đi, chờ anh về là hơn 9 giờ, vừa đẹp. Nếu muộn quá gặp bố mẹ lại bị mắng

cho xem”

Hắn miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, được rồi”

Hồi gặt gấp hắn cũng chưa dậy sớm thế bao giờ, lúc đó người ta dậy từ 5 giờ,

hắn 7 giờ mới bình minh.

Nhưng có cái bánh bao bột mì trắng treo trước mắt, Từ Đông Thăng nhiệt tình

hẳn lên!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.