Đám đông giải tán, Từ Đông Thăng như mất nửa cái mạng, nằm bẹp trên giường
không nhúc nhích.
Mẹ Từ hẳn là giận lắm nên ra tay véo rất mạnh. Hai cái tai đỏ lựng sưng vù lên
như cái quạt mo. Có điều cũng không cần bôi thuốc, chịu khó vài hôm là tiêu sưng
thôi.
Trong nhà còn thừa chút mỡ heo, là lúc làm cỗ cất lại, ba gia đình mỗi nhà được
chia một bát con. Lâm Tuệ đơn giản nấu một bát mì rau cải, còn chiên cho mỗi
người một quả trứng ốp la đặt lên trên.
Trứng gà này cũng là do Mẹ Từ vừa mang sang chia, mỗi nhà năm quả. Lâm Tuệ
không tiếc dầu, trứng gà được chiên vàng rộm, rìa giòn tan, ăn vào thơm phức.
Nhà cũ chỉ còn lại ba con gà, không chia, để lại cho hai ông bà lấy trứng tẩm bổ.
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng xin mấy con gà con từ nhà mẹ đẻ về nuôi.
Buổi tối tắm xong, Lâm Tuệ lại bắt đầu công cuộc “tẩy não” chồng.
“Nhà mình xây thêm tường rào và bếp, tốn mất 43 đồng, đồ gỗ trong nhà tổng
cộng hết 66 đồng. Mấy hôm trước mua thức ăn, xà phòng với đồ dùng sinh hoạt
hết 3 đồng”
“Anh vóc người cao to, may quần áo tốn vải tốn bông, hết khoảng 6 đồng. Em đã
cắt vải rồi, mai rảnh là bắt đầu khâu. Phải tranh thủ làm xong trước Lập Đông,
như thế anh đỡ phải mặc áo cũ năm ngoái, lạnh lắm”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Còn cả 3 đồng hôm qua đưa anh đi uống rượu với bạn bè nữa. Tính ra thời gian
qua chúng ta đã tiêu hết 125 đồng, vừa khéo gần bằng số tiền bà nội để lại cho
anh”
Trời còn chưa tối hẳn, nhà bên cạnh thi thoảng vọng sang tiếng chị dâu hai mắng
con. Lâm Tuệ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nhẹ nhàng êm ái, nghe
mà lòng Từ Đông Thăng ấm áp lạ thường, từng khoản từng khoản này đều là tiêu
cho hắn cả.
“Thế là chỉ còn lại 100 đồng tiền được chia khi ra ở riêng thôi à” Hắn dựa vào
đầu giường, vắt chéo chân, nhìn đống tiền còn lại trên tay cô, cứ tưởng đó là tất
cả gia sản.
“Em cũng mua cho mình mấy tấm vải đi, quần áo anh đủ mặc rồi, không cần may
nhiều thế đâu. Người anh nóng, không sợ lạnh”
Lâm Tuệ cười nhìn hắn: “Đến lúc đó anh đi cùng em nhé, chị dâu cả chị dâu hai
sợ không dám ra cửa nữa rồi”
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí khái đàn ông dâng lên trong lồng ngực
hắn, bàn tay to của hắn ôm lấy cô: “Không sợ, em cứ gọi anh, anh bảo vệ em! Kẻ
nào dám động đến vợ ông, ông cho chán sống luôn!”
Khóe miệng Lâm Tuệ giật giật, hắn bây giờ chỉ còn thiếu mỗi chiếc quần bò bó sát
là giống hệt mấy gã “giang hồ” trên tivi.
“Vậy mai mình đi luôn nhé? Tiện thể mua chút thịt lợn về tẩm bổ cho anh. Mỡ heo
xào rau ăn ngon lắm, mình trộn thêm ít tóp mỡ làm nhân bánh bao, thơm phải
biết”
“Không thành vấn đề!”
Sáng hôm sau, Mẹ Từ gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai thưa.
Bà nhìn cánh cổng đóng chặt, lại nhìn tường rào cao vút, sắc mặt tối sầm lại:
“Không phải là bọn nó vẫn đang ngủ nướng đấy chứ?”
Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng đã đi bộ lên đến trấn trên. Hắn không hổ danh là kẻ
lông bông chơi bời lêu lổng nhiều năm, đường ngang ngõ tắt nào trên trấn đi thế
nào hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lâm Tuệ cảm thấy đây cũng coi như là một ưu điểm hiếm hoi đi.
“Anh biết chỗ nào mua thịt không?” Mua thịt phải nhanh chân, nhà nào cũng thiếu
thịt, chậm là hết ngay.
“Biết chứ, ngày thường uống rượu với bọn họ, thi thoảng anh cũng đi mua chút
đồ”
Trên trấn có một cái “chợ đen” nhỏ, nằm trong con hẻm phía sau tiệm cơm quốc
doanh. Đồ bên trong không nhiều, phần lớn bán mấy thứ đồ ăn thức uống sinh
hoạt thường ngày.
Lâm Tuệ nhớ cái chợ đen nhỏ này tồn tại mãi đến 10 năm sau mới biến mất. Đến
lúc đó, đời sống khấm khá, hộ kinh doanh cá thể mọc lên như nấm, cái chợ đen
này mới vắng khách. Nhưng ở thời điểm tem phiếu chưa được bãi bỏ như bây
giờ, cái chợ đen này vẫn rất quan trọng.
Lâm Tuệ đi theo sau Từ Đông Thăng, hơi cúi đầu, giả bộ nhút nhát.
vat/chuong-19-mua-thuan-gio-hoa-tay-naohtml]
Từ Đông Thăng nói ám hiệu với gã đàn ông trung niên gầy gò canh cửa, gã kia
liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Các người mua đồ hay bán đồ?”
“Mua đồ” Từ Đông Thăng tháo cái giỏ sau lưng xuống cho gã xem, bên trong
trống không.
Cuối cùng nộp 2 hào, họ mới được thả vào. Nếu là bán đồ thì mỗi người phải nộp
5 hào “phí quản lý”.
Đây là một con hẻm tối tăm, cho dù không đeo khẩu trang cũng chẳng nhìn rõ
mặt, cảm giác an toàn rất cao. Quả đúng với cái tên chợ đen, giao dịch mà không
nhận ra người.
Người mua nhiều hơn người bán, đa phần là nông sản phụ phẩm, nhìn tướng
mạo đều là người nhà quê chất phác.
Từ Đông Thăng đi thẳng đến chỗ một gã đàn ông đang hút thuốc: “Anh Lực, còn
thịt không?”
Gã nhả ra một vòng khói: “Không còn nhiều”
Trước mặt gã cũng có một cái rổ, lật tấm vải lên, chỉ còn 8 lạng thịt nửa nạc nửa
mỡ và một cái đuôi heo.
“Bọn tôi lấy tất, không cần phiếu thì bao nhiêu tiền?”
“3 đồng”
Giá này đắt hơn ở xưởng thịt, nhưng ai bảo họ không có phiếu chứ. Cái đầu heo
hồi cất nóc nhà là huy động cả gia đình mới kiếm được, không chỉ tốn tiền tốn
phiếu mà còn tốn cả quan hệ.
“Khi nào thì có mỡ lá?”
“Mỡ lá khó kiếm lắm, cơ bản là chẳng bao giờ thừa” Nhận được tiền, anh Lực
cũng dễ nói chuyện hơn: “Nếu chịu thêm tiền, mai tôi có thể mang cho một
miếng”
Lâm Tuệ khẽ gật đầu với Từ Đông Thăng, hắn mới mở miệng: “Vậy phiền anh, có
bao nhiêu lấy bấy nhiêu”
Cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt anh Lực, gã cười khẩy: “Sợ vợ à?”
“Tiền nằm trong tay cô ấy, anh bảo có sợ không?”
Nói vài câu rồi họ rời đi ngay, mua đồ ở đây phải đánh nhanh rút gọn.
Đi ngang qua người bán lương thực, Lâm Tuệ ghé vào hỏi giá.
Cuối cùng mua 2 cân bột mì loại thường, hết 8 hào.
Từ Đông Thăng lơ đãng nhìn vào một căn phòng nhỏ, thấy mấy gã đàn ông nhìn
hung thần ác sát đang nhả khói thuốc bên trong.
Lâm Tuệ thấy hắn đứng im, nhìn theo ánh mắt hắn. Trong đám đàn ông ở phòng
đó, có một người chính là gã mặt sẹo cô gặp 2 ngày trước.
Mi tâm cô giật giật, trực giác mách bảo cô phải mau chóng kéo chồng rời đi.
“Người kia rất nguy hiểm, anh đừng có thân cận quá với hắn”
Từ Đông Thăng ngạc nhiên nhìn cô: “Trực giác của em chuẩn thế à?”
Không hổ danh là vợ anh, đúng là tâm đầu ý hợp!