Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 22: Miệng bẩn



“Thím Ba, thím đừng nói chuyện với Chốc Tam, lão ấy là người xấu đấy!”

Hai chị em tuổi sàn sàn nhau, đều lên 6. Chúng nhăn mặt nhắc nhở Lâm Tuệ,

dáng vẻ nghiêm túc làm cô buồn cười.

“Người xấu người xấu!” Từ Quốc Siêu cũng học nói theo.

Lâm Tuệ đặt rổ kim chỉ xuống, xoa đầu mấy đứa trẻ: “Sao các cháu biết hắn là

người xấu?”

“Lão ấy hay cướp đồ ăn của trẻ con, lần trước còn cướp mất bi ve của bọn cháu

không trả! Ghét lắm!”

“Trẻ con trong thôn nhìn thấy lão ấy là chạy mất dép. Mẹ cháu bảo lão ấy không

phải người tốt, đến trẻ con cũng bắt nạt”

“Được rồi, thím sẽ không nói chuyện với hắn. Sáng nay các cháu được ăn bánh

bao chưa?”

“Rồi ạ!” Từ Quyên Quyên ngại ngùng liếm môi: “Thím Ba làm bánh bao ngon

lắm. Đây là lần đầu tiên cháu được ăn bánh bao đấy”

Cô bé thấy thím Ba thật tốt, vừa dịu dàng lại nấu ăn ngon, mẹ cô bé ngày nào

cũng mắng chửi, hung dữ lắm.

Lâm Tuệ bế Từ Quốc Siêu gầy như cái que lên, dẫn chúng đi rửa tay, sau đó lấy

ra một cái bánh bao cắt làm ba miếng cho chúng.

Ba đứa trẻ cười tít cả mắt.

“Ăn xong rồi hẵng đi xem thỏ, không được sờ đâu đấy, tay bẩn lắm. Với lại thỏ mẹ

đang có thỏ con, dễ cắn người lắm”

Chúng ngồi xổm trước chuồng thỏ, chốc chốc lại đếm xem có mấy con, đếm đến

năm thì tịt ngóm. Chốc chốc lại nhìn chằm chằm bụng thỏ mẹ béo tròn, mắt sáng

rực.

Lâm Tuệ tiếp tục ngồi dưới mái hiên may áo, lúc này mà có cái máy khâu thì tốt

biết mấy!

Máy khâu bao nhiêu tiền nhỉ? Tạm thời vẫn chưa mua nổi.

Chẳng bao lâu sau, ba đứa nhỏ lại lạch bạch chạy đến trước mặt cô, như thể đã

hạ quyết tâm lớn.

“Thím Ba, thím cho bọn cháu một con thỏ con được không? Bọn cháu cũng muốn

nuôi”

Chắc là con gái trời sinh không có sức đề kháng với động vật lông xù, chúng thèm

thuồng mấy con thỏ này lâu rồi, ngày nào cũng phải chạy sang ngắm nghía.

“Nhưng bố mẹ các cháu bận thế, mang về là phải tự nuôi đấy, giống như nuôi gà

ấy, còn phải đề phòng nó đào hang, không dễ đâu”

“Bọn cháu làm được! Gà trong nhà đều là bọn cháu đi nhổ cỏ đào giun về cho ăn,

nuôi tốt lắm”

Con nhà nghèo sớm biết lo liệu, trẻ con bảy tuổi đã biết nuôi gà nấu cơm, Lâm

Tuệ không thấy lạ.

“Chỉ cần bố mẹ các cháu đồng ý, thím sẽ tặng các cháu một con thỏ con”

“Bọn cháu đi hỏi ngay bây giờ!” Hai chị em chạy biến về nhà như một cơn gió.

Còn lại đứa bé nhất lạch bạch đuổi theo sau, sốt ruột hét lớn: “Chị ơi chị ơi, chờ

em với!”

Con thỏ mẹ đầu tiên đẻ được 2 đực 4 cái, hai con kia mấy hôm nữa cũng đẻ thêm

hai lứa.

Cho chúng mỗi đứa một con thỏ đực con thì cũng chẳng sao.

Không biết là bố mẹ không đồng ý hay đều ra đồng vắng nhà, mà cả buổi chiều

mấy đứa trẻ không quay lại, mãi đến chập tối mới nối đuôi nhau chạy sang.

“Thím Ba thím Ba, bố mẹ cháu đồng ý rồi!” Từ Quyên Quyên mặt đỏ bừng vì vui

sướng.

Từ Tú Tú cũng gật đầu: “Bố mẹ cháu cũng bảo được nuôi!”

“Các cháu thuyết phục kiểu gì thế?”

“Hì hì, mẹ cháu bảo không cho nuôi, cháu liền đi cầu xin bố, bố cháu đồng ý làm

cho một cái lồng sắt”

Từ Quốc Hoa thằng nhóc thối còn đứng bên cạnh phá đám: “Cháu bảo với mẹ

cháu là chờ thỏ lớn thì giếc thịt ăn mẹ cháu mới đồng ý đấy!”

“Không ăn không ăn mới không ăn!” Hai chị em tức đỏ mắt, đối đầu với hai anh

em trai, suýt nữa thì động thủ.

Lâm Tuệ vội vàng can ngăn: “Vậy chờ lồng sắt của hai đứa làm xong thì sang bắt

thỏ nhé”

“Cảm ơn thím Ba!”

vat/chuong-22-mieng-banhtml]

Lúc này bên nhà hàng xóm vang tiếng chị dâu cả chị dâu hai gọi con về ăn cơm.

Đám trẻ giải tán, cả căn phòng yên tĩnh trở lại, thật là quạnh quẽ.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cô đi một vòng quanh tường rào nhà mình, phát hiện vị trí gần bếp có rất nhiều

dấu chân, đều là của một người.

Xem ra, tên Chốc Tam kia đến không chỉ một lần.

Lâm Tuệ che đi sự căm hận trong đáy mắt, về nhà hâm lại bánh bao ban ngày,

bữa tối đơn giản vậy thôi.

Từ Đông Thăng đợi đến tối mịt mới về, người nồng nặc mùi rượu, đi đứng xiêu

vẹo vào phòng. Lâm Tuệ không nói với hắn nửa lời, cầm gối và chăn sang phòng

bên cạnh ngủ.

Gã đàn ông này vẫn cần phải dùng liều thuốc mạnh để trị.

Sáng hôm sau, trước khi hắn tỉnh, Lâm Tuệ cố ý tỏ ra thật hiền huệ, hâm nóng

bánh bao cho hắn, múc nước vào chậu tráng men, gấp cái chăn rách của hắn gọn

gàng đặt sang một bên.

Từ Đông Thăng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, từ khi ra ở riêng, rốt cuộc

không ai giục hắn dậy làm việc, còn có vợ hầu hạ, hắn cảm thấy cuộc sống thế

này cứ như thiên đường vậy!

Chờ hắn đi rồi, Lâm Tuệ bỏ cái liềm vào giỏ, xách ra cửa.

Lâm Tuệ vẫy tay gọi Từ Quyên Quyên đang nhảy ô trước cửa.

“Thím Ba”

“Lát nữa nếu bà nội sang, cháu bảo bà là thím lên núi cắt cỏ và đốn củi nhé”

“Vâng ạ”

Lâm Tuệ ngày thường mặc quần áo rộng thùng thình, hôm nay thay một bộ khác,

áo khoác hơi chiết eo, tôn lên dáng người thướt tha “điện nước đầy đủ”, không

giống thôn nữ làm đồng thường ngày mà giống cô vợ nhỏ từ thành phố về.

Cô đi đường vòng, không đi xuyên qua giữa thôn.

Lúc này đa phần mọi người đều đang làm việc, đường nhỏ vắng tanh, Lâm Tuệ lờ

mờ nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Tay phải cô chạm vào cán liềm, nắm chặt, tim đập thình thịch.

Cô cắm cúi đi về phía trước, khóe mắt vẫn luôn để ý phía sau.

Lên đến núi sau, Lâm Tuệ đi vào trong rừng cây, thi thoảng cắt vài nắm cỏ bỏ vào

giỏ.

Trên núi yên tĩnh, thi thoảng có tiếng chim kêu.

Cô bình tĩnh đứng lại một lúc, sau đó xoay người, nhìn chằm chằm gã đàn ông

ghê tởm trước mặt.

Chốc Tam bị cô xoay người đột ngột làm giật mình, sau đó toét miệng cười: “Em

dâu, anh đến giúp em cắt cỏ đây”

“Anh biết tôi là con dâu nhà ai không?”

“Biết, chẳng phải là nhà thằng Từ Tam sao” Chốc Tam gãi đầu, vẻ mặt khinh

thường: “Nó chẳng qua đẹp mã hơn tao một tí, chứ hơn tao ở điểm nào?”

“Anh có ý gì?”

Chốc Tam cười hì hì, ánh mắt mang theo vẻ dâm tà: “Anh đến giúp em cắt cỏ đốn

củi, em chỉ cần nấu cho anh vài bữa cơm là được. Em thấy thế nào?”

“Anh vì muốn ăn thịt nên mới định giúp tôi làm việc à?”

Có lẽ thấy Lâm Tuệ không la hét, hắn thử đi lên vài bước: “Em xem em kìa, xinh

đẹp thế này, thằng Từ Tam chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, thế mà để

em lên núi một mình”

“Tôi nghe nói, vợ trước của anh bị anh say rượu đánh chết à?”

Bước chân Chốc Tam khựng lại, có chút xấu hổ: “Anh giờ cai rượu rồi, với lại

không phải anh đánh, là cô ta tự mình bất cẩn ngã đập đầu mới chết”

Là không có tiền uống rượu chứ gì?

Lâm Tuệ cười lạnh một tiếng, hận ý dâng lên trong lòng: “Cái ngữ như anh cũng

xứng cưới vợ à? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là mẹ kiếp không biết xấu

hổ!”

Chốc Tam sững sờ, không hiểu sao cô vợ nhỏ nhìn thì dịu dàng mà đột nhiên

miệng mồm lại độc địa thế.

Sắc mặt hắn có chút khó coi.

Lâm Tuệ nhìn về phía chân núi, thoáng thấy có bóng người thấp thoáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.