Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 23: Ngang ngược vô lý



Giọng cô to lên: “Anh rình rập quanh nhà tôi mấy ngày nay là định trộm đồ nhà tôi

chứ gì? Tay chân không sạch sẽ, thật là ghê tởm!”

“Có phải anh chuyên chờ đàn ông nhà tôi đi vắng mới bám theo tôi không? Thấy

tôi là vợ mới cưới da mặt mỏng, không quen biết ai, nên định ép giúp tôi làm việc

để đổi thịt ăn à?”

Lâm Tuệ hạ thấp giọng câu cuối cùng: “Anh cũng không tè một bãi mà soi lại mình

xem, bảo anh giống khỉ còn xúc phạm loài khỉ! Tởm chết đi được! Nhìn một

cái là muốn nôn cả bữa sáng ra”

Chốc Tam bị một người phụ nữ chửi xối xả vào mặt, tức đến đỏ ngầu cả mắt.

“Con mẹ mày nói lại lần nữa xem? Mày tưởng mày là cái thá gì? Còn không phải

gả cho thằng Từ Tam, nó trừ cái mã đẹp hơn tao thì có gì khác tao đâu!”

“Anh tránh ra, tôi đi báo chủ nhiệm thôn, anh bắt nạt người khác!”

Chốc Tam bị cô kích động, lao thẳng tới định chặn người lại.

“Á! Cứu với!” Trong lúc Lâm Tuệ hoảng loạn, cái liềm trên tay “vô tình” quệt một

đường vào hạ bộ hắn.

“Á á á! Con đàn bà khốn kiếp, đau chết tao rồi!” Chốc Tam bị rạch một đường

vào chỗ hiểm, đau đớn đến mặt mũi méo xệch.

“Chốc Tam! Mày dám bắt nạt người nhà tao!” Mẹ Từ từ chân núi đi lên đã nghe

thấy tiếng con dâu ba cãi nhau với Chốc Tam.

Bà tức điên người: “Cái thằng lưu manh này, mày tưởng nhà họ Từ chết hết rồi

hả?”

Bà thuận tay nhặt một khúc cây dưới đất, phang tới tấp vào người Chốc Tam, gãy

cây này lại đổi cây khác.

Chốc Tam đầu cũng đau mà dưới thân cũng đau, trong lúc nhất thời không biết

nên che chỗ nào.

“Thím ơi cháu sai rồi cháu sai rồi! Đừng đánh nữa, cháu chưa làm gì cả!”

“Mẹ kiếp nhà mày, mày còn muốn làm gì nữa!”

Chốc Tam đánh không lại sức chiến đấu của Mẹ Từ, vắt chân lên cổ mà chạy.

Trời xui đất khiến lá rụng trên núi nhiều, hắn trượt chân, ngã lăn lông lốc xuống

núi, ôm cẳng chân kêu thảm thiết.

Lâm Tuệ nhìn cái cẳng chân đã biến dạng kia, chắc là gãy rồi.

“Mẹ” Lâm Tuệ “sợ hãi” nắm lấy cánh tay Mẹ Từ.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đi, tìm bố con, bảo ông ấy gọi chủ nhiệm thôn xử lý!”

Giữa trưa hôm đó, cả thôn Hướng Dương đều nhìn thấy ông lão nhà họ Từ mặt

đen sì kéo lê Chốc Tam đang dở sống dở chết đến chi bộ thôn.

Rất nhiều người chạy đến xem náo nhiệt.

Lâm Tuệ mắt đỏ hoe, bộ dạng tủi thân. Mẹ Từ chửi ầm ĩ suốt dọc đường, phanh

phui hết mọi chuyện ra.

“Cái thằng khốn nạn này thấy nhà thằng ba tao xây nhà to lại được ăn thịt, liền

nằm vùng rình mò, nếu không phải tường rào nhà thằng ba xây cao, không chừng

đã bị nó khoắng sạch rồi! Đi lại mấy ngày trời, dấu chân ở góc tường còn đầy ra

đấy! Tao không có vu oan cho nó!”

“Trời đánh thánh vật, tại vợ chồng già tao sang giúp con trai làm chuồng gà, bọn

nó mới hiếm hoi làm bữa thịt tẩm bổ cho chúng tao. Có thế mà cũng bị người ta

thương nhớ!”

Mẹ Từ mắng một hồi, lấy hơi rồi tiếp: “Bà con có biết cái thằng chết dẫm này

muốn làm gì không?”

Mấy bà thím bà bác bên cạnh đang hóng hớt, muốn hỏi cho ra nhẽ: “Nó muốn làm

gì?”

“Nó bắt nạt con dâu ba nhà tao mới cưới về, tưởng là giúp cắt tí cỏ nhặt tí củi là

đổi được thịt ăn! Tao phi! Mơ đi cưng! Thịt nhà ai mà rẻ thế!”

vat/chuong-23-ngang-nguoc-vo-lyhtml]

“Ôi chao ôi chao, sao mà không biết xấu hổ thế nhỉ!”

Mẹ Từ chống nạnh: “A Tuệ nhắn lại cho tao bảo lên núi cắt cỏ, tao lên đến nơi

đúng lúc thấy nó đang uy hiếp A Tuệ. A Tuệ bảo mách chủ nhiệm thôn, nó còn

định bóp cổ không cho đi! Hai mắt tao nhìn rõ mồn một, cái này không phải giếc

người thì là cái gì?”

Người trong thôn sợ hết hồn: “Tôi còn tưởng chỉ là trộm cắp vặt, còn dám giếc

người cơ á?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Trời ơi là trời, thôn mình không thể chứa chấp loại ác nhân này được!”

Các cán bộ thôn đang họp trong chi bộ, cửa lớn bị người ta đạp tung ra. Một đám

người hùng hổ xông vào, cầm cuốc cầm gậy đủ cả. Còn lôi theo một Chốc Tam

đang thoi thóp, dính đầy máu me đất cát.

Chủ nhiệm Trương biến sắc: “Thế. thế này là làm sao? Chốc Tam lại gây chuyện

à?”

Chốc Tam không chỉ một lần trộm đồ bị người ta đánh đến tận cửa, ủy ban thôn

xử lý vài lần, đối với hắn cũng là hận sắt không thành thép.

“Bịch” một tiếng, Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ ném hắn xuống đất như ném bao

rác.

“Ái da, đau chết mất thôi!” Chốc Tam lại rên rỉ, nằm thở hổn hển trên đất.

Vợ chủ nhiệm Trương vừa nghe ngóng dọc đường, kể lại chuyện Chốc Tam gây

ra cho các cán bộ nghe.

Chủ nhiệm Trương nghiến răng, đúng là chó không đổi được tật ăn phân!

Lúc này, bố mẹ Chốc Tam nhận được tin báo, khóc lóc thảm thiết chạy tới. Thấy

con trai cưng nằm bất động trên đất, người còn dính máu, sợ chết khiếp, quỳ

xuống ôm con khóc rống lên.

“Con ơi là con! Kẻ nào hại con ra nông nỗi này? Con nói với mẹ, mẹ đi báo công

an, bắt hết chúng nó lại!”

“Phì!” Mẹ Từ nhổ toẹt một bãi, giọng còn to hơn mụ kia: “Đi đi, mày đi ngay đi!

Xem công an bắt mày hay bắt tao! Chốc Tam trộm cắp không thành còn định

giếc người! Bọn tao có đủ chứng cứ đấy, mày đi mà báo!”

Mẹ Chốc Tam như điếc, cứ gào khóc liên hồi: “Con ơi, con tỉnh lại đi! Toàn là

người xấu hại con tôi!”

Bố Chốc Tam quệt nước mắt: “Tôi có mỗi thằng con này nối dõi tông đường, các

người đánh con tôi ra nông nỗi này, phải đền tiền! Đền tiền thuốc men!”

“Cái này không phải bọn tao đánh, là nó tự mình trượt chân ngã trên núi xuống!”

Mẹ Từ vỗ đùi, phản ứng lại: “Đúng rồi đấy, chúng mày phải đền tiền cho nhà tao

mới phải!”

Lúc hai bên đang cãi vã ầm ĩ, có cán bộ thôn đã đi lấy bằng chứng, xác nhận dưới

chân tường nhà Từ Đông Thăng có rất nhiều dấu chân kích cỡ tương đương chân

Chốc Tam. Hơn nữa cũng có người thấy hôm trước Chốc Tam lân la bắt chuyện

trước cửa nhà người ta, rõ ràng là thăm dò.

“Rầm!” Bố Từ đập tay xuống bàn: “Tất cả im lặng!”

Bố Chốc Tam còn kém Bố Từ một tuổi, nhưng trông già nua hơn nhiều, gan cũng

bé.

Bố Từ túm thẳng cổ áo lão, giọng thô bạo: “Chốc Tam làm chuyện xấu, bao nhiêu

người nhìn thấy! Mày có cãi đằng trời cũng vô dụng! Mày phải đền 10 đồng cho

nhà tao, nếu không mai bọn tao đi báo công an! Đấu tố nó!”

Câu nói của Bố Từ dọa cả chủ nhiệm Trương. Cá nhân làm chuyện xấu đã bị

trừng phạt rồi, không thể vì một mình hắn mà ảnh hưởng đến thanh danh cả thôn

được!

Nếu thôn Hướng Dương có một phần tử xấu bị đấu tố, thì sau này đi ra ngoài còn

mặt mũi nào nhìn ai! Danh dự tập thể là trên hết!

Chủ nhiệm Trương vội khuyên: “Ông Từ ông Từ, ông đừng kích động. Chuyện này

mọi người đều biết rồi, là lỗi của Chốc Tam. Bắt nhà nó đền tiền là được, thôn

mình không thể vì chuyện này mà nổi tiếng xấu được!”

Bố Từ buông bố Chốc Tam ra, hừ một tiếng: “Loại người này đúng là con sâu làm

rầu nồi canh”

Mẹ Chốc Tam còn sụt sịt: “Nhà tôi nghèo thế này lấy đâu ra tiền. Con tôi đau ngất

đi rồi đây này, ai trả tiền thuốc men cho chúng tôi? Nhà các người giàu thế, ai

cũng xây nhà to, còn so đo với chúng tôi”

Mẹ Từ thật sự không nhịn nổi nữa, xông lên túm tóc mẹ Chốc Tam, tát cho một cái

nổ đốm mắt!

“Bớt diễn trò trước mặt bà già này đi, vô dụng thôi! Nhà mày nghèo thì mày có lý

à? Nhà mày nghèo là do tao hại chắc?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.