Kỳ thực trong phòng này cũng có đốt lò sưởi, lạnh thì có lạnh một chút, nhưng
cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Thẩm Lương Vi cố ý tìm cớ để vào đây, đâu chịu đi ra dễ dàng?
Nàng vừa làm nũng, Thẩm đại phu nhân một lòng một dạ cảm thấy thẹn với
con gái, đang ra sức muốn bù đắp thì làm sao có thể từ chối được? Nghĩ ngợi
một chút, bà đành cười than rồi gật đầu: “Thôi được, con muốn ở lại thì ở lại,
nếu lát nữa thấy lạnh thì hãy về phòng”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi gật đầu cười đáp ứng, rồi đuổi khéo Hải Đường đi ra ngoài.
“Mẹ cứ làm việc của mẹ đi, con tùy ý xem một chút thôi”
Thẩm đại phu nhân ôn nhu cười nói: “Vậy con cứ xem tự nhiên, nhưng cầm đồ
vật gì lên thì nhớ phải đặt lại chỗ cũ, đừng làm lộn xộn là được. Còn có một số
thứ có độc, mẹ đều đã ghi rõ nhãn, mấy thứ đó con nhớ kỹ đừng chạm vào”
“Vâng ạ”
Thẩm đại phu nhân rất nhanh lại đắm chìm vào thế giới y dược của riêng
mình.
Thẩm Lương Vi liếc nhìn mẹ một cái, rồi chậm rãi đi xem xét các giá thuốc, tủ
thuốc.
Ở chỗ tủ thuốc sát tường tận cùng bên trong sau tấm bình phong, rốt cuộc
ánh mắt nàng cũng sáng lên, tìm được thứ mình cần.
Chỗ mẹ cái gì thuốc cũng có, đây là chuyện đời trước nàng đã biết.
Đương nhiên, trong đó còn bao gồm một loại thuốc lừng lẫy tiếng tăm, công
dụng tương đối rộng rãi, nhưng lại phải che che giấu giấu không mấy khi đem
lên được mặt bàn – thuốc kích dục (hay còn gọi là xuân dược, thôi tình
dược).
Với phẩm tính của mẹ, loại thuốc này tự nhiên không phải dùng để làm
chuyện mờ ám gì, mà là thói quen nghề nghiệp cho phép, thuận tay liền sưu
tầm và nghiên cứu.
Thậm chí bà còn cố ý nghiên cứu chế tạo, cải tiến qua.
Mẹ không giống các thái y khác, trong mắt bà, dược vật trong thiên hạ không
phân biệt chính tà.
Dược vật qua tay bà nghiên cứu, sưu tầm không gì không có, có thể cứu người,
cũng có thể giếc người; có thuốc hay, cũng có độc dược, thậm chí còn có
cả những loại bàng môn tả đạo, hiếm lạ cổ quái.
mau-than-uy-vuhtml]
Thẩm Lương Vi kéo từng ngăn kéo tủ thuốc ra tìm, rốt cuộc cũng tìm được
nơi cất xuân dược.
Đủ loại màu sắc rực rỡ, thế mà có đến năm sáu loại.
Mỗi một loại đều có nhãn, bên trên thuyết minh đơn giản về dược tính và đặc
điểm hiệu quả của thuốc.
Thẩm Lương Vi chọn hai loại tên là “Phi Yến Hoàn” và “Hàng Đêm Kiều”, lặng lẽ
nắm trong tay hai chiếc hộp sứ nhỏ đã chuẩn bị sẵn, lấy một ít bỏ vào, rồi thu
vào trong lòng ngực.
Đạt được mục đích, Thẩm Lương Vi liền trở nên nhàn nhã, thưởng thức từng
món thành quả của mẹ, trong lòng chấn động vô cùng.
Nàng vẫn luôn biết mẹ tinh thông y dược, lại cũng không nghĩ tới trình độ đã
đạt tới cảnh giới này.
Thảo nào, bà có thể lấy thân phận nữ thái y duy nhất để giữ vững vị trí trong
top ba của Thái Y Viện.
Thẩm Lương Vi trộm nghĩ, nếu mẹ không phải là nữ nhi, vị trí Viện phán của
Thái Y Viện đã là vật trong bàn tay bà rồi.
Đợi khi hai mẹ con rời khỏi Dược lư, trời đã chập choạng tối.
Thẩm đại phu nhân nắm tay con gái, ôn nhu mỉm cười: “Cũng may là không
lạnh lắm. Đi thôi, chúng ta mau về phòng, Tam ca con chắc cũng sắp về rồi.
Nó. nó cũng rất thương Vi Nhi”
Thẩm Lương Vi trong lòng ấm áp, gật đầu với bà: “Mẹ, chi bằng giữ Tam ca ở
lại dùng cơm chiều luôn đi ạ”
Thẩm đại phu nhân mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, nắm chặt tay nàng: “Được,
được!”
Tam ca. huynh ấy tự nhiên là yêu thương nàng. Đời trước, nếu không có
huynh ấy tương trợ, hai mẹ con nàng cũng không có khả năng cầm cự đến
cuối cùng, sống sờ sờ khiến tên hôn quân kia chết mòn, đợi đến lúc con trai
nàng kế vị, nàng làm Thái hậu.
Chỉ là, thì đã sao chứ?
Lúc ấy, cha mẹ và đại ca sớm đã chết thảm đầy oan khuất.
Tam ca của nàng, người quân tử quang phong tễ nguyệt năm ấy, trong mắt
người đời đã trở thành gian thần nịnh nọt, thanh danh nhơ nhuốc, vạn người
phỉ nhổ, thậm chí còn gánh trên lưng nghi án hành thích vua, vĩnh viễn không
được xoay mình, bị đám lão thần bức rời triều đình, không rõ tung tích.