Thẩm Lương Vi đời trước cũng là sau này mới biết mỗi ngày buổi chiều tầm giờ
này mẹ đều ở Dược lư chế thuốc. Hôm nay nàng cố ý chọn thời gian này qua
đây.
Nghe vậy thuận thế đứng dậy, hiếu kỳ nói: “Dược lư? Đó là nơi nào? Hải Đường
tỷ tỷ, ta có thể đi xem một chút không? Vừa lúc ta có thể bồi mẹ, ở đây dùng
cơm chiều xong mới về”
Hải Đường, Xuân Lan đại hỉ.
“Vậy thì tốt quá, nô tỳ đi dặn phòng bếp buổi tối làm cá quế chiên xù và gà
nướng hạt dẻ”
“Xuân Đằng Viện này đâu có chỗ nào là Nhị tiểu thư không thể đi? Đại phu
nhân thấy Nhị tiểu thư chắc chắn cao hứng, chỉ là trong Dược lư có chút lạnh,
Nhị tiểu thư nếu muốn đi, nô tỳ dẫn người qua đó”
Cá quế chiên xù và gà nướng hạt dẻ đều là món nàng thích ăn. Nàng chưa
từng nói với mẹ, thế mà ngay cả nha hoàn bên người mẹ cũng có thể buột
miệng nói ra.
Trong lòng Thẩm Lương Vi ấm áp lại chua xót, gật đầu cười nói tốt.
Lập tức Hải Đường đi dặn dò phòng bếp, Xuân Lan tắc dẫn Thẩm Lương Vi đi
Dược lư.
Thẩm Lương Vi lệnh cho Hạ Mộc, Hạ Hòa không cần đi theo.
Dược lư là nơi mẹ làm việc, đoán chừng ngày thường không cho người không
phận sự đi vào.
Nàng nếu nhất định phải mang Hạ Mộc, Hạ Hòa qua đó, mẹ chưa chắc sẽ nói
gì, nhưng nàng nên săn sóc mẹ không phải sao?
Dược lư chính là Đông Khóa Viện của Xuân Đằng Viện.
Hàng ngày đều khóa cửa, ngoại trừ chính Thẩm đại phu nhân, cũng chỉ có Hải
Đường có chìa khóa.
Rốt cuộc Đông Khóa Viện này chứa các loại dược liệu, dụng cụ chế thuốc,
cùng với các loại dược vật Thẩm đại phu nhân chế thành, chìa khóa cần thiết
phải quản lý kỹ.
Bằng không vạn nhất xảy ra chuyện gì, không dễ truy cứu trách nhiệm.
Hai cánh cửa mở ngược chiều, ghép lại ở giữa chừa một lỗ hổng, dây xích thô
to vòng qua vòng lại khóa cửa. Dù ở trong hay ngoài đều có thể dùng chìa
khóa mở ra.
Ánh Trăng Dẫn Lối
duoc-luhtml]
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lương Vi tới Dược lư của mẫu thân.
Có lẽ là do mùa đông, trong viện ngoại trừ một cây táo ở trong góc thì sạch sẽ
đến mức không có gì cả.
Đông tây sương phòng đóng chặt.
Trên nền đất cao hơn nửa người là gian nhà chính ba gian hai tiến, ở giữa treo
tấm biển viết hai chữ “Dược lư”, vô cùng đơn giản.
Nét chữ cứng cáp, phóng khoáng như muốn bay múa, lộ ra vẻ dũng cảm.
Đó là chữ của cha.
Nét chữ nết người, một chút cũng không sai.
Hải Đường dẫn Thẩm Lương Vi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, “Đại phu
nhân”
Ba gian hai tiến nhà chính hoàn toàn thông nhau, chỉ dùng nửa tấm bình
phong ngăn ra hai gian nhỏ.
Trong phòng dựa tường là đầy ắp tủ thuốc, giá thuốc san sát, khiến người
xem hoa cả mắt.
Thẩm đại phu nhân đang ở trước cái bàn rộng chuyên chú nghiền thuốc, trên
mặt bàn bày biện lộn xộn đầy các loại dược liệu, thuốc bột, chén dĩa mà
Thẩm Lương Vi căn bản không biết tên.
Một mùi thuốc kỳ kỳ quái quái xộc vào mũi, Thẩm Lương Vi theo bản năng
che mũi, suýt chút nữa hắt hơi một cái thật to.
Hải Đường vội vàng tiến lên, gọi hai tiếng Thẩm đại phu nhân mới hồi phục
tinh thần, nhìn thấy hai người.
Thẩm đại phu nhân vừa mừng vừa sợ, vội cẩn thận buông việc trong tay
xuống, nhìn Thẩm Lương Vi đôi mắt tỏa sáng: “Vi Nhi sao, sao lại tới đây!”
Thẩm Lương Vi cười ngâm ngâm tiến lên: “Con cố ý đến thăm mẹ a. Mẹ cứ làm
tiếp đi, con tự mình đợi một lát, con muốn dùng cơm chiều ở chỗ mẹ xong mới
về, còn sớm mà!”
Nghe con gái nói muốn ở lại dùng cơm chiều mới đi, Thẩm đại phu nhân tự
nhiên đại hỉ. Việc trong tay tạm thời không tiện dừng lại, nghĩ nghĩ cũng liền
cười chiều theo nàng.
Thẩm đại phu nhân áy náy nói: “Mẹ còn phải bận một lát, con ngoan ngoãn
cùng Hải Đường tỷ tỷ đi ra ngoài đi, ở đây lạnh, đừng để bị cảm lạnh”