Đang nói chuyện, Trân Châu bên phía Thẩm lão phu nhân liền tới.
Đoán chừng lúc này mẹ con Thẩm Lương Nguyệt đã khóc lóc kể lể oan ức
trước mặt Thẩm lão phu nhân rồi, vẻ mặt Trân Châu trông có chút kỳ quặc
gượng gạo.
Nhìn thấy Thẩm đại phu nhân cũng ở đây, ả sợ hãi rùng mình, không khỏi cung
kính thêm vài phần.
Thẩm Lương Vi lạnh lùng quan sát, trong lòng thầm than, mẹ mình đúng là lợi
hại, có mẹ chống lưng, nàng sợ cái gì? Trước kia đúng là ngốc hết chỗ nói.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trân Châu nói Lão phu nhân cho mời, hai mẹ con lập tức cùng nhau đi qua.
Trân Châu cũng không dám ngăn cản Thẩm đại phu nhân.
Rốt cuộc, Lão phu nhân cũng không dặn là không cho Thẩm đại phu nhân đi
mà, phải không?
Khi hai mẹ con Thẩm Lương Vi xuất hiện, đám người Thẩm lão phu nhân, Thẩm
Tam phu nhân nhìn thấy Thẩm đại phu nhân, sắc mặt lập tức trở nên khó coi
hơn vài phần.
Thẩm đại phu nhân cười lạnh trong lòng: Sao thế? Thấy bà tới ngạc nhiên lắm
à? Hóa ra là định nhân lúc bà không có mặt để bắt nạt con gái bảo bối của bà
sao?
Nhiều người như vậy bắt nạt một mình con gái bảo bối của bà? Mặt mũi đâu?
Mặt dày thật đấy!
Thẩm Lương Nguyệt đôi mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn còn đọng lại, oán hận
trừng Thẩm Lương Vi.
long-da-sang-khoaihtml]
Thẩm Lương Vi lờ đi, coi như không có việc gì.
Thẩm Tam phu nhân cười lạnh: “Đại tẩu đến đúng lúc lắm, chuyện hôm nay,
Đại tẩu dù thế nào cũng phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng, cô nương
Tam phòng chúng ta cũng không phải để người ta tùy ý chà đạp! Khuê nữ nhà
ai mà hành xử như vậy? Dám dẫn người xông vào phòng em gái cướp đồ? Đây
không phải trộm cướp thì là gì! Nhân phẩm đê tiện đến mức nào mới làm ra
được chuyện này. Đại tẩu, cái gì không có thì thôi, nhưng đừng dạy hư Vi nha
đầu, nuôi dưỡng tính tình lệch lạc, sau này khó gả chồng, chẳng phải hại cả
đời nó sao?”
“Kể cũng lạ, trước kia Vi nha đầu đi theo mẹ, được mẹ chỉ bảo dạy dỗ, mọi thứ
đều tốt, ra dáng tiểu thư khuê các. Ai thấy mà không khen ngợi một tiếng? Mới
thân cận với Đại tẩu được mấy ngày mà đã thay đổi hoàn toàn thành người
khác thế này, hừ!”
Sắc mặt Thẩm đại phu nhân thay đổi, đang định mở miệng thì Thẩm Lương Vi
nhẹ nhàng nắm tay bà, kiên định lên tiếng bảo vệ mẹ: “Tam thẩm đây là đang
chia rẽ tình cảm mẹ con con sao? Mẹ con đối xử tốt với con, con không hồ đồ
đâu! Chuyện nào ra chuyện nấy, lôi mẹ con vào làm gì? Liên quan gì đến việc
tổ mẫu dạy dỗ thế nào?”
“Con lấy lại đồ của mình, sao lại thành trộm cướp? Tam muội muội mượn đồ
của con mấy năm trời không chịu trả, đây gọi là gì? Chẳng lẽ đây là Tam thẩm
dạy? Dạy làm kẻ vô lại? Tam thẩm không lo lắng sau này muội ấy khó gả
chồng sao? Huống hồ, Tam muội muội hôm qua ném trâm vàng của con, nói
không thèm đồ của con, nếu đã thế con lấy lại hết cho xong, đỡ làm chướng
mắt muội ấy, có gì không được?”
Thẩm đại phu nhân nghe mà lòng dạ sảng khoái vô cùng.
Vốn còn lo con gái mình chịu thiệt, thấy thế, Thẩm đại phu nhân không vội
nữa, nghĩ ngợi một chút, quyết định để con gái tự mình ra mặt, bà ở phía sau
chống lưng là được. Đợi khi nào con bé không chống đỡ nổi nữa thì bà sẽ lên
tiếng.
Thẩm đại phu nhân bèn kéo Thẩm Lương Vi hành lễ với Thẩm lão phu nhân,
sau đó ngồi xuống.
Thẩm Tam phu nhân tức đến run người, cười lạnh nói: “Giỏi, giỏi cho cái miệng
lanh lợi! Trước mặt trưởng bối mà cũng dám đấu đá lung tung như vậy! Ngươi
lại còn đổ ngược lại cho Nguyệt Nhi”
Thẩm lão phu nhân nhàn nhạt nói: “Vi nha đầu, chuyện này là con sai, Tam
muội muội con sao có thể không trả đồ cho con? Chẳng qua là nhất thời
không nhớ ra thôi. Con đã nhớ ra rồi, chỉ cần nói một tiếng, nó tự nhiên sẽ trả.
Nhưng con lại hay lắm, dẫn người xông vào phòng nó tự mình lục soát, sao có
thể hành xử như vậy? Thẩm gia chúng ta là dòng dõi thư hương, không phải
loại gia đình bình dân không có quy củ giáo dưỡng, con hư hỏng như vậy, ta
làm tổ mẫu phải dạy dỗ con. Còn không mau xin lỗi Tam muội muội con, rồi
đem trả lại hết những đồ đã cướp đi, chuyện này coi như bỏ qua!”