Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đã rời rừng quan tài.
Dương Sóc biết họ định làm gì, sợ hai người vì quá lo lắng mà rối trí nên cũng
đi theo. Nhưng sau khi đến thư viện, bọn họ lại không tìm thấy bóng dáng của
Tống Ly.
Thậm chí còn mang theo tâm trạng bất an đi một chuyến tới hào thành , không
nhìn thấy thi thể trong nước, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Khi quay lại thư viện lần nữa, những người mất tích đến học cũng gần như đã
đông đủ.
“Có phải còn chỗ nào chưa tìm không?” Lục Diễn nhíu chặt mày.
Dương Sóc do dự một lúc rồi nói: “Nếu nhất định phải nói có một nơi không
nên đến, thì chính là phòng của giáo thư tiên sinh, nhưng cũng không phải là
chưa từng có người vào”
“Chính là Bao Chí mà ta từng kể với các ngươi trước đó, các ngươi cũng đã
điều tra bên ngoài rồi, mẹ hắn là thím Phương, còn hắn thì si mê con hồ yêu
kia”
“Sau khi bị bắt tới nơi này, hắn thường xuyên quấn lấy giáo thư tiên sinh, thậm
chí còn từng vào phòng của tiên sinh, nhưng bị đuổi ra ngoài, hơn nữa tiên
sinh rất tức giận, không biết đã xảy ra chuyện gì. Từ đó về sau, Bao Chí ngày
nào cũng như mất hồn mất vía, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng đủ làm hắn
hoảng sợ, mấy ngày sau đó trên người hắn còn thường xuyên xuất hiện những
vết thương kỳ quái”
Nghe đến đây, Tiêu Vân Hàn nhìn sang: “Vết thương như thế nào?”
“Da thịt toạc ra, rất tàn nhẫn”
Đúng lúc đang nói chuyện, từ bên ngoài có một bóng áo trắng quen thuộc
bước vào phòng, những người mất tích khẽ xôn xao. Ba người cũng bị thu hút
sự chú ý, quay đầu nhìn lại, trên mặt Lục Diễn lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ:
“Tống Ly!”
Tống Ly nheo mắt, ánh nhìn lướt qua người hắn, giả như không thấy.
“Tiên sinh thân thể không khỏe, hôm nay do ta dạy thay”
Lục Diễn bước lên định chào hỏi, Tống Ly trực tiếp lướt qua hắn, đi thẳng về vị
trí giảng bài của tiên sinh.
“Mời các vị trở về chỗ ngồi của mình” Tống Ly nói nhàn nhạt.
Nghe vậy, Lục Diễn lén truyền âm cho Tống Ly: “Tống Ly, ngươi không phải là
giận rồi chứ? Ta với Tiêu Vân Hàn hôm qua thật sự không cố ý đâu, cũng
không ngờ ngươi lại tìm được tới chỗ này, giỏi thật đó, đúng là ngươi mà!”
Truyền âm vẫn bị Tống Ly làm ngơ, Lục Diễn đành lề mề quay lại chỗ ngồi của
mình.
Tiêu Vân Hàn đã ngoan ngoãn ngồi xuống từ lâu, lưng thẳng đơ, tư thế cứng
ngắc.
Hắn có linh cảm, Tống Ly nổi giận rồi thì cái đầu mình khó giữ.
“Ta nhấn mạnh một lần nữa, ta không phải là ảo ảnh, mà là đồng môn của các
vị. Sáng hôm qua ta đã nhập học, ta tên là Tống Ly”
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy giọng nói của Tống Ly.
Những người khác nào dám tưởng tượng ra cảnh này. Nữ tử trước mắt, nếu
không phải ảo ảnh, vậy mà lại có thể thay thế vị tiên sinh của thư viện để
giảng bài, chẳng lẽ nàng là kẻ đứng sau còn lợi hại hơn nữa…
Ngay cả Dương Sóc cũng không nhịn được truyền âm cho Lục Diễn và Tiêu
Vân Hàn.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
“Vị đồng bạn này của các ngươi… chẳng lẽ đã xử lý luôn con hồ yêu kia rồi
sao?”
Hai người nghe xong thì mặt mày ngơ ngác. Tống Ly không để ý tới những
động tác nhỏ của mọi người, tiếp tục nói: “Để tránh lát nữa có người không
nghe rõ nội dung ta giảng, bây giờ cho các vị chút thời gian, hướng về ta hành
lễ”
Trong phòng vẫn im phăng phắc, hiển nhiên đám người mất tích vẫn chưa tin
thân phận của nàng.
Tống Ly cũng không vội, lấy ra một cuộn thẻ tre rồi cúi đầu xem.
Trong bối cảnh này, Lục Diễn lén cười trong bụng, cơ hội thể hiện của hắn đến
rồi!
Vừa định làm người đầu tiên đứng ra hành lễ, nào ngờ có người nhanh hơn hắn
một bước.
“Tiêu Vân Hàn bái kiến Tống Ly!”
Lục Diễn nghiến răng nhìn kẻ bên cạnh “vụt” một cái đứng bật dậy. Dám cướp
mất cơ hội của ta!
“Dương Sóc bái kiến Tống Ly!” Lại một giọng nói vang lên.
Đầu óc Dương Sóc đã xoay chuyển kịp thời. Nàng ở lại thư viện cả một đêm
mà vẫn bình an vô sự, sang ngày thứ hai không những không sao, còn có thể
thay thế vị tiên sinh hồ yêu để dạy học. Trực giác nói cho hắn biết, nữ tử trẻ
tuổi này nhất định nắm được mấu chốt của Thiên Ẩn Thư Viện. Nếu có thể liên
thủ với nàng, biết đâu sẽ rời khỏi được nơi quỷ quái này.
Không kịp so đo nữa, Lục Diễn vội vàng đứng dậy.
con/chuong-38-hom-nay-chung-ta-hoc-phan-khach-vi-chuhtml]
“Lục Diễn bái kiến Tống Ly!”
Có ba người làm gương, những người khác cũng lần lượt hành lễ với Tống Ly.
Xong xuôi, nàng mới thu lại thẻ tre.
“Hôm nay, thứ ta muốn dạy cho các vị là kế thứ ba mươi trong Tam thập lục
kế”
“Phản khách vi chủ”
…
Đến giờ nghỉ trưa, hai người một trái một phải bám theo phía sau Tống Ly,
không ngừng than khóc.
“Sai rồi, thật sự sai rồi, bây giờ bọn ta biết ngươi không phải ảo ảnh, ai còn
dám nói ngươi là ảo ảnh, ta đánh chết hắn!”
“Bọn ta là đồ ngốc”
“Tống Ly, ngươi đừng làm ngơ bọn ta nữa mà, ta bảo đảm chuyện như vậy
tuyệt đối không có lần sau, tuyệt đối!”
“Nếu còn lần sau thì tự sát!”
“Ê ê ê, đừng đừng đừng,” Lục Diễn vội vàng bịt miệng Tiêu Vân Hàn, “không cần
nói nặng vậy đâu, không cần, thật sự không cần…”
Nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Tống Ly đã bớt giận đi không ít.
“Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết, sau khi các ngươi tới đây rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì rồi chứ”
“Có thể có thể, đương nhiên là có thể!”
Lục Diễn một hơi kể hết mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho Tống Ly
nghe, còn đặc biệt nhấn mạnh những cấm lệnh chết người kia. Nhưng nghe
xong, sắc mặt Tống Ly lại càng thêm nặng nề.
“Ngươi vừa nói, cấm lệnh đầu tiên là gì?”
Lục Diễn thành thật đáp: “Không được uống nước trong lúc tiên sinh đang
giảng bài, nếu không sẽ chết khát”
“Không đúng, cấm lệnh này là sai,” Tống Ly đột ngột nói, “hơn nữa, cách chết
thật sự của kẻ phạm cấm lệnh cũng không phải là chết khát”
“Hả?” Lục Diễn mặt mày đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang vang lên tiếng mấy phàm nhân trò chuyện.
“Sao giếng không múc được nước nữa rồi?”
“Xem ra hết cách rồi, nước trong giếng này đã bị múc cạn”
“Chúng ta sang nhà ăn đi, có người mang nước từ bên ngoài vào, có thể xin
uống vài ngụm”
“Đi”
Tống Ly nhìn một đám người vây quanh cái giếng cạn, sau đó lại đồng loạt đi
về phía nhà ăn.
“Đi nhà ăn” Tống Ly lập tức vận khinh thân thuật, nhảy vọt về phía nhà ăn. Lục
Diễn và Tiêu Vân Hàn lúc này cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc,
vội vàng đuổi theo.
Tống Ly vừa xông vào nhà ăn, liền dùng giọng nói đủ để tất cả mọi người nghe
thấy quát lên: “Dừng lại hết!”
Trong nhà ăn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Ly. Hôm qua còn coi nàng
là ảo ảnh, hôm nay nàng đã xoay chuyển tình thế thành người dạy học, trong
lòng mọi người ít nhiều đều mang theo sự kính sợ.
Nàng đã nói dừng lại, lúc này không ai dám nhúc nhích. Tống Ly đi thẳng tới
trước một người, cầm lấy túi nước của hắn hỏi: “Nước này lấy từ đâu?”
Người kia vội đứng dậy, thành thật đáp: “Trên núi có một con suối nhỏ, ta lấy
nước từ đó”
Tống Ly lại nhìn sang những người khác: “Còn ai mang nước từ bên ngoài vào
nữa không?”
Vừa dứt lời, không ít người liền đưa dụng cụ đựng nước của mình lên. Dương
Sóc nghe thấy động tĩnh trong nhà ăn nên mới đi vào, Lục Diễn và Tiêu Vân
Hàn cũng vừa kịp tới nơi.
“Hôm qua nước giếng trong thư viện đã không còn bao nhiêu, nên mọi người
bàn nhau dậy sớm, ra suối lấy thêm nước rồi mới tới thư viện” Dương Sóc nói.