“Cô nương,” người phụ nữ ăn mặc xộc xệch vẫn nhìn Tống Ly với vẻ đáng
thương, “cứu mạng với…”
“Ngươi muốn ta cứu ngươi thế nào?” Tống Ly hỏi lại.
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua một tia cười tà khó nhận ra, rồi nàng ta
chỉ về một con hẻm tối đen: “Bọn thư sinh kia ở trong đó, chỉ cần cô nương
giúp ta đuổi chúng đi là được…”
Tống Ly liếc nhìn theo hướng nàng ta chỉ.
“Tối quá, thắp một cây đuốc đi”
Nói xong, Tống Ly lật tay lấy từ túi trữ vật ra một cây đuốc, châm lửa. Ngay
khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, người phụ nữ đột nhiên hoảng sợ hét lớn.
“Á—”
Nàng ta lập tức lùi mạnh về sau, tránh xa cây đuốc trong tay Tống Ly. Khuôn
mặt trong chớp mắt trở nên dữ tợn vô cùng, nhìn kỹ còn thấy bên dưới đôi mắt
xinh đẹp kia lại mơ hồ hiện ra thêm hai cặp mắt nữa, tất cả đều tràn ngập oán
hận nhìn chằm chằm vào Tống Ly.
“Lục nhãn hắc phù, là yêu thú thuộc trùng tộc sinh sống trong vùng nước, có
mùi hương quái dị, sợ lửa, chỉ từng lên bờ trong một trận đại chiến cách đây
mười vạn năm”
“Ngươi nói cái gì, mười vạn năm gì chứ!”
Nữ yêu nhíu mày nhìn Tống Ly, đột nhiên từ đôi mắt phản chiếu ánh lửa ấy
nhìn thấy một tia ý cười, chẳng hiểu vì sao lại khiến nàng ta cảm thấy rợn
người.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn…”
Tống Ly lùi chân phải về sau một bước, cây đuốc trong tay vẽ một đường cong
đẹp mắt trong không trung rồi buông tay, bay thẳng về phía lục nhãn hắc phù.
“Đi nào”
“Á!”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Nữ yêu vội vàng né tránh, nhưng cây đuốc bằng gỗ kia dường như có linh tính,
bám sát không buông, cuối cùng bất ngờ đập trúng người nàng ta, trong chớp
mắt lửa bùng lên dữ dội.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta sai rồi, ta không cố ý chọc ngươi, tha cho ta đi!”
Nữ yêu liên tục kêu gào, ngọn lửa trên người thế nào cũng không dập tắt được.
“Nước, xin ngươi cho ta một ngụm nước!”
Trong không trung lan tỏa mùi khét sau khi lục nhãn hắc phù bị thiêu đốt.
Tống Ly lắc đầu: “Đáng tiếc là không dùng làm nguyên liệu nấu ăn được”
Nói xong, nàng xoay người, đi về phía bên trong thư viện. Không lâu sau, ảo
ảnh của nữ yêu kia liền tan biến không còn dấu vết.
Trong phòng, Yến Châu đứng bên cửa sổ chứng kiến tất cả, mày nhíu chặt, ký
ức trong đầu rối loạn một mảnh.
“Tiên sinh” Không lâu sau, Tống Ly xuất hiện phía sau nàng.
Yến Châu không quay người lại, vẫn chăm chú nhìn về hướng vừa bùng lên ánh
lửa.
“Sao ngươi chưa về?”
Tống Ly đoán chữ “về” trong lời nàng nói hẳn là cùng Lục Diễn bọn họ đi đến
nơi mà sau khi rời thư viện phải tập trung, tạm thời nàng cho rằng đó là ký túc
xá.
“Trong sách còn rất nhiều chỗ ta chưa hiểu, mong tiên sinh giải đáp”
“Đương nhiên,” Yến Châu lẩm bẩm, “đó là điều nên làm”
Rất lâu sau, nàng mới ổn định tâm thần, quay người nói với Tống Ly: “Theo ta”
…
“Đã nửa canh giờ rồi mà nàng vẫn chưa ra” Bên ngoài thư viện, Lục Diễn lẩm
bẩm.
Dương Sóc nói thẳng: “Xem ra đúng là ảo ảnh rồi, cũng không còn sớm nữa,
chúng ta mau về thôi”
Về tới rừng quan tài, nghe thấy từ trong các cỗ quan tài vang ra từng tiếng đọc
sách, Lục Diễn có chút kỳ quái.
“Chẳng phải nói không được ồn ào sao, sao người này đọc còn to hơn người
kia?”
con/chuong-37-nap-quan-tai-bay-lenhtml]
Dương Sóc giải thích: “Vì nằm trong quan tài là tuyệt đối an toàn, làm gì cũng
không kích hoạt cấm lệnh”
Nói xong, hắn tung người bay lên, còn quay đầu gọi hai người: “Các ngươi cũng
mau lên đi”
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cũng trở về cỗ quan tài hôm qua.
Nằm trong quan tài, Lục Diễn dần tĩnh tâm lại, cất giọng hỏi: “À đúng rồi Dương
Sóc, huynh còn nhớ nội dung tiên sinh giảng trên lớp không? Ta chẳng nghe
được câu nào!”
Bên kia truyền đến tiếng Dương Sóc tặc lưỡi cảm thán.
“Lục huynh đệ à, lên lớp không nghe giảng mà cũng dám đến điều tra vụ án
phức tạp thế này sao?”
“Ta đâu có đến một mình, ta ra sức là được rồi mà?”
Nghe vậy, Dương Sóc chỉ cười cười, bất đắc dĩ nói: “Chắc những đồng bạn đã
chết của ta trước kia cũng nghĩ như thế”
Lục Diễn: “…”
“Nội dung hôm nay giảng cũng khá nhiều, câu đầu là gì nhỉ, để ta nghĩ xem…
Phàm bố trí quân đối địch: qua núi thì tránh đỉnh theo khe, đóng trại chọn nơi
cao ráo… chọn nơi cao ráo… chọn nơi cao ráo…”
Dương Sóc bỗng dưng khựng lại.
Giọng Tiêu Vân Hàn chợt vang lên.
“Đánh chỗ cao thì không leo lên?”
“Đúng đúng đúng, đánh chỗ cao thì không leo lên, đó là phép dùng binh nơi
núi”
Dương Sóc nằm trong quan tài tiếp tục nói: “Thấy chưa, Tiêu huynh đệ lúc lên
lớp là nghe giảng nghiêm túc đấy”
“Ta không có”
Tiêu Vân Hàn và Lục Diễn đồng thời kinh hãi.
Dương Sóc đang thắc mắc vì sao hai người lại phản ứng như vậy thì giọng Lục
Diễn đã truyền tới.
“Vậy tiếp theo chẳng phải là: qua sông thì phải tránh xa nước; địch vượt sông
đến, chớ nghênh chiến dưới nước, đợi chúng qua nửa sông rồi đánh…”
“Ơ? Ây da!” Dương Sóc trừng to mắt, theo bản năng muốn ngồi bật dậy, kết quả
đập đầu vào nắp quan tài, vừa xoa đầu vừa nói: “Hóa ra các ngươi đã nghe
giảng rồi, còn thuộc cả rồi, vậy mà còn đi hỏi ta?”
“Không, không phải bọn ta nghe giảng,” Lục Diễn ngơ ngác nói, “là ảo ảnh kia
đi theo phía sau bọn ta đọc suốt cả ngày, đọc đến mức tai ta sắp mọc kén rồi.
Nàng ấy không phải ảo ảnh, nàng ấy thật sự là Tống Ly!”
Ngay giây tiếp theo, Dương Sóc nghe thấy một tiếng “ầm”, nắp quan tài của
Lục Diễn bay lên.
Ngay sau đó lại là một tiếng “ầm” nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết là nắp quan tài
của Tiêu Vân Hàn bay lên.
Dương Sóc tê cả da đầu, cũng lập tức bật nắp quan tài bay ra, mạnh mẽ kéo
hai người đang lao về phía thư viện trở lại. Trời đã bắt đầu tối, giọng Dương
Sóc thấp hơn thường ngày.
“Ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng chúng ta đã đợi ở cổng thư viện nửa
canh giờ mà nàng không ra, tức là nàng đã chọn ở lại thư viện rồi. Ta chưa
từng nói ban đêm ở lại thư viện chắc chắn chết, chỉ là trốn trong quan tài thì
an toàn hơn thôi!”
“Nhưng như vậy vẫn nguy hiểm mà! Nàng chắc chắn là đến tìm bọn ta, chúng
ta không thể bỏ mặc nàng!” Lục Diễn liều mạng giãy giụa.
“Đại ca,” Dương Sóc nghiến răng, “ngươi nghĩ một người có thể tự mình tìm đến
đây, lại còn thông qua được tiên sinh để vào thư viện, thì sẽ nguy hiểm hơn
tình cảnh hiện tại của chúng ta sao?”
Lời vừa dứt, hai chân Lục Diễn lập tức ngừng quẫy đạp.
“Sao ta thấy huynh nói rất có lý?”
“Cho nên,” Dương Sóc ném hai người trở lại quan tài, “ngủ đi. Giờ này, đi đâu
cũng là đường chết, ngoan ngoãn chờ đến sáng mai, các ngươi mới có cơ hội
gặp lại nàng mà còn sống”
Dương Sóc tưởng như vậy hai người sẽ yên tĩnh, nào ngờ giây tiếp theo, từ
trong quan tài của Lục Diễn bỗng vang lên tiếng khóc nức nở.
“Hu hu hu Tống Ly ta xin lỗi ngươi!”
Dương Sóc: “…”
Tuy cạn lời, nhưng khi nằm lại trong quan tài, cảm xúc dâng lên trong lòng
Dương Sóc lại nhiều hơn là bất lực và tự trách.
Tống Ly mà bọn họ nhắc tới kia, dù không có ai nói cho nàng bất cứ thông tin
gì, còn bị xem là ảo ảnh, vậy mà vẫn dạy cho hai người này những bài cần phải
học thuộc.
Nàng là nữ tử, vậy mà lại có thể tìm đến nơi này. Nếu hắn có thể chu toàn được
một nửa như nàng, liệu những đồng bạn của hắn có cần phải chết hay
không…