Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 275: Tình cảm phức tạp của Lâm Quế Mai



Lâm Quế Mai có tình cảm khá phức tạp đối với Lâm Tuệ.

Hồi nhỏ cô ta rất thích cô em gái vừa xinh xắn lại hiểu chuyện này, dù sao cũng

cùng một thôn, vòng vo tam quốc thì cũng coi như họ hàng. Nhưng khi Lâm Quế

Mai dần lớn lên, cô ta bắt đầu ghen tị với em gái này.

Khi đó ai cũng nghèo, sự chênh lệch giữa các gia đình chưa quá rõ ràng, cô ta cứ

tưởng con gái nhà nào cũng giống nhau, không được phép ngồi ăn cơm cùng

mâm.

Cho đến một ngày, cô ta cõng đứa em gái mới tròn một tuổi đi cắt cỏ lợn cạnh nhà

Lâm Tuệ, nghe thấy người bên trong đang chia trứng chim tìm được trên núi.

Lúc ấy cô ta ra khỏi nhà chỉ uống đầy bụng nước, đói đến mức không nói nên lời.

Cô ta lén kê hòn đá dưới chân, kiễng lên nhìn vào trong nhà.

Lâm Tuệ ngồi ngay cạnh mẹ cô ấy, trên tay không chỉ có một quả trứng chim nhỏ,

mà trong bát còn có nửa bát cháo đặc sánh ngang ngửa với phần của anh trai và

em trai, mẹ cô ấy còn gắp thức ăn cho cô ấy nữa.

Lâm Quế Mai liếm đôi môi khô khốc, lặng lẽ bước xuống khỏi hòn đá, dạ dày

càng thêm đau thắt vì đói, cô ta đã quen rồi, chỉ thắt chặt lưng quần, tiếp tục im

lặng cắt cỏ lợn.

Đứa em gái trên lưng không biết là do mệt hay đói lả, cũng ngủ im thin thít.

Nhưng từ đó về sau, cô ta bắt đầu vô thức để ý đến Lâm Tuệ: Quần áo trên người

cô ấy ít miếng vá hơn mình, cha mẹ cô ấy sẽ nắm tay cô ấy, cha mẹ cô ấy không

đánh con, cô ấy không cần đi kiếm công điểm mà vẫn được đi học đến hết tiểu

học.

Đến khi Lâm Tuệ lấy chồng, rời khỏi vùng núi, nghe nói điều kiện nhà trai rất tốt,

chồng còn vừa cao vừa đẹp trai.

Cha mẹ Lâm Quế Mai lại mắng cô ta là đồ ăn hại, vô dụng, không tìm được ai

chịu rước đi.

Rõ ràng là do họ không nỡ bỏ ra của hồi môn thì có.

Lâm Quế Mai không biết có phải do kìm nén quá lâu không, đột nhiên buột miệng

nói một câu: “Nếu cha mẹ có bản lĩnh thì gả con đến thôn nhà chồng Lâm Tuệ đi!”

Lời vừa thốt ra, chính cô ta cũng giật mình, không hiểu sao mình lại để ý đến Lâm

Tuệ như vậy.

Sau này không biết cha mẹ liên hệ thế nào với bà cô đã lâu không gặp, đưa cô ta

sang đây.

Bà cô đối xử với cô ta cũng bình thường, gọi sang cũng là để giúp đỡ việc nhà.

Nhưng khi sang đây cô ta mới phát hiện, cũng là làm việc, nhưng người bên này

giàu hơn trong núi, lương thực đồng ruộng cũng nhiều, không sợ chết đói, hơn

nữa lại gần thành phố.

Lâm Quế Mai nảy sinh ý định nhất định phải ở lại.

Cô ta sang đây mới biết, hóa ra người chồng mà Lâm Tuệ lấy không tốt đẹp như

lời đồn đại.

Hắn ta thế mà là một gã lưu manh! Nghe nói lười đến mức việc đồng áng cũng

không biết làm, gánh ngô cũng ngã xuống bờ ruộng.

Lần đầu tiên trong lòng Lâm Quế Mai cảm thấy hả hê! Cho dù Lâm Tuệ xinh đẹp

thông minh thì đã sao? Lấy phải gã đàn ông như vậy, làm gì có ngày lành mà

hưởng?

Bản thân cô ta biết làm việc, việc bếp núc giỏi, việc đồng áng làm còn nhanh nhẹn

hơn đàn ông, cả nhà bà cô đều khen cô ta.

Cô ta cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu tìm kiếm một người đàn ông tốt cho

mình.

Ban đầu cô ta nhắm Cẩu Tử, thấy hắn thật thà nghe lời, trong nhà tuy nhiều người

già, nhưng sức khỏe tốt, lại có nhà có ruộng, không tệ chút nào.

Hai người gặp mặt nói chuyện vài lần, Lâm Quế Mai cảm nhận được đối phương

rất thích mình, mối hôn sự này có lẽ sắp thành! Cô ta vui đến mức ngủ cũng cười

ra tiếng.

Sau đó bà cô bảo cha mẹ Chốc Tam tới cửa hỏi cưới, đưa sính lễ tận 200 đồng

mà còn không đòi của hồi môn.

Cô ta do dự.

Ở thôn bọn họ, sính lễ 20 đồng cũng có. Đưa tận 200 đồng thì chắc chắn là nở

mày nở mặt!

Tuy rằng chồng Lâm Tuệ lúc ấy đưa sính lễ 300 đồng, nhưng nhà mẹ đẻ Lâm Tuệ

cũng phải chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, nghe nói còn trả lại cả tiền làm của

riêng.

vat/chuong-275-tinh-cam-phuc-tap-cua-lam-que-maihtml]

Nhà cô ta thì lại vắt cổ chày ra nước.

Bà cô cứ rỉ tai khuyên bảo, ăn đời ở kiếp với nhau, đàn ông tướng mạo không

quan trọng đến thế. Chốc Tam tuy kém chút, nhưng được cha mẹ chiều chuộng,

chỉ cần cô ta nắm được trái tim đàn ông, cha mẹ chồng chắc chắn sẽ không làm

khó dễ.

Lâm Quế Mai động lòng, chọn Chốc Tam – người không đòi hỏi của hồi môn.

Cô ta ngây thơ cho rằng gã này chỉ là làm việc đồng áng kém cỏi chút thôi, không

ngờ chuyện trên giường cũng kém cỏi không tả nổi.

Đêm tân hôn đầu tiên hai người đắp chăn ngủ, chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô ta

còn tưởng do say rượu làm hỏng việc.

Tiếp theo ngày thứ hai, thứ ba cũng không thành công, cô ta vẫn là gái còn trinh,

cố nén xấu hổ nghĩ đủ mọi cách, vô dụng.

Không làm ăn gì được!

Cái gã Chốc Tam ấy không phải đàn ông!

Lâm Quế Mai cảm giác trời đất sụp đổ, khổ nỗi không thể nói chuyện này với

người ngoài.

Cô ta buồn bã rất nhiều ngày, lại nghĩ tới đứa em trai của mình, quả thực giống

hệt lời cha mẹ nói, sau này chỉ có thể dựa vào nó. Chỉ cần coi em trai như con trai

mà nuôi, về già để nó phụng dưỡng.

Mặc kệ người khác chửi bới thế nào, cô ta về nhà mẹ đẻ càng chăm chỉ hơn.

Lâm Quế Mai xuống xe ở đầu thôn, đi được một đoạn lại gặp Lâm Tuệ và chồng

cô ấy.

Vô tình chạm mắt, cô ta cúi đầu không dám nói gì.

Cô ta vuốt đuôi tóc khô xơ vàng hoe của mình mà ngẩn ngơ, Lâm Tuệ càng ngày

càng xinh đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh kia trông giống hệt con gái thành phố.

Chồng cô ấy đối xử với cô ấy cũng tốt, kiếm được nhiều tiền, nói chuyện với cô ấy

còn nhỏ nhẹ dịu dàng. Ở nhà không cần cô ấy xuống ruộng, thuê người làm, nghe

nói lúc ở cữ còn thuê người về hầu hạ?

Người trong thôn ghen tị bảo cô ấy có tác phong tiểu thư tư sản.

Ồ đúng rồi, cô ấy thế mà sinh ba!

Lâm Quế Mai nhìn ba đứa trẻ khỏe mạnh ngoan ngoãn, sự hâm mộ trong đáy

lòng bất tri bất giác đã biến thành ghen ghét.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Tại sao có người sinh ra đã tốt số? Cô ta rõ ràng chịu nhiều cực khổ như vậy, tại

sao ông trời không đoái hoài đến cô ta?!

Dọc đường đi, trong thôn rất nhiều nhà đều đã kéo điện, đèn đuốc sáng trưng,

náo nhiệt vô cùng.

Nhưng cô ta chỉ có thể đi về phía căn nhà tối om kia.

Bản thân cô ta lặng lẽ, sự náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến

cô ta.

Cha mẹ chồng ngủ sớm, cô ta bước vào phòng mình, như thường lệ, một gã đàn

ông hôi chua đang nằm ngáy o o trên giường. Hắn chiếm hơn nửa cái giường, cô

ta chỉ có thể co ro trong góc, muốn trở mình cũng không được.

Hôm nay hình như không uống rượu, nghe thấy tiếng động, hắn thế mà tỉnh.

Tấm ván giường cũ kỹ kêu “cót két”, hắn ngồi dậy một nửa, nhìn cô ta cởi áo, đột

nhiên lên tiếng: “Sao rồi?”

Lâm Quế Mai giật mình, tay nải dưới chân bị đá đổ, quần áo bẩn bên trong rơi ra.

Cô ta vỗ vỗ ngực, mím môi, thấp giọng đáp: “Ừm”

“Rầm” một tiếng, Chốc Tam nằm vật lại xuống giường, không biết đang nghĩ gì:

“Ngủ sớm đi, mai không cần dậy sớm”

Lâm Quế Mai gả tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được sự quan tâm

của hắn, dù cho sự quan tâm này vốn dĩ không phải hướng về cô ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.