Từ Đông Thăng và Từ Quốc Hoa đều thuận lợi thi đỗ vào trường cấp hai của xã.
Cha mẹ Từ định thịt gà ăn mừng, nhưng Từ Đông Thăng còn biết giữ chút sĩ diện,
kịp thời ngăn cản, hai ông bà mới chịu thôi.
28 tuổi đầu đi học cùng đám nhóc 14-15 tuổi, hắn hận không thể đeo cái mặt nạ
bảo hộ lên lớp.
Học kỳ mùa thu mới, bọn trẻ cũng bắt đầu đi học lớp vỡ lòng.
Cuối tháng 8, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Lâm Tuệ đưa các con lên tàu hỏa đi Dương
Thành.
Người trên tàu dường như còn đông hơn trước, Lâm Tuệ ôm chặt An An trong
lòng, hai anh em trai thì bị Từ Đông Thăng kẹp chặt hai bên, không dám thả ra,
chỉ sợ lơ là một chút là bị người ta bắt mất.
Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Tuệ vội mở cửa sổ xe, cho bay bớt mùi hôi trên tàu, thực sự không chịu nổi.
Khang Khang cứ dỏng tai nghe loa phát thanh trên tàu, nó chỉ vào chỗ phát ra
tiếng: “Mẹ ơi, trên đó hình như đang đọc truyện của mẹ kìa”
Lâm Tuệ lắng nghe một lát, hiện tại đang phát thanh câu chuyện về cô gái bị
đánh thuốc mê bắt cóc trên tàu hỏa, trong xe có không ít người đang chăm
chú lắng nghe, còn thảo luận sôi nổi.
Cô lấy khăn tay lau mồ hôi trên đầu Khang Khang: “Có nóng không con?”
“Mẹ ơi con khát nước”
Từ Đông Thăng cầm bình nước lên, nhìn ba đứa nhỏ: “Thường Thường ngồi với
mẹ, bố dẫn Khang Khang đi lấy nước”
Không thể để cả ba đứa cho cô trông, không xoay xở kịp.
“Được” Lâm Tuệ cho hai đứa nhỏ ngồi vào trong sát cửa sổ. Bọn chúng nhìn
cảnh vật bên ngoài, vô cùng phấn khích, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên.
“Mẹ ơi, tàu hỏa kêu tu tu kìa”
“Tàu chạy nhanh quá!”
Ngồi đối diện là một đôi vợ chồng trẻ, nhìn cách ăn mặc có vẻ điều kiện không tệ,
bắt chuyện với cô: “Chị ơi, con nhà chị đáng yêu quá, được tám tuổi chưa ạ?”
Lâm Tuệ cười cười: “Vừa tròn 6 tuổi thôi”
Ba đứa trẻ giờ chiều cao chênh lệch rõ rệt, Khang Khang cao nhất, hay bị người
ta nhầm là trẻ tám tuổi. Thường Thường cũng cao hơn An An nửa cái đầu. Ba anh
em đi ra ngoài giờ chẳng ai nghi ngờ là sinh ba nữa, chỉ nghĩ là cô đẻ dày (siêu
sinh).
“Anh chị đưa các cháu đi đâu thế ạ?”
“Về thăm người thân”
Mọi người trò chuyện vài câu rồi thôi, chỉ lặng lẽ nghe bọn trẻ bi bô nói chuyện.
Đột nhiên ở chỗ nối toa phía trước truyền đến tiếng ồn ào, có người chạy huỳnh
huỵch, có người la hét, cảm giác cả toa tàu rung lắc.
“Mẹ ơi”
Bọn trẻ im bặt, sợ hãi, Lâm Tuệ ôm chặt lấy chúng hai bên: “Không sao đâu, đừng
sợ nhé”
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hướng đó bóng người chao đảo, căn
bản không nhìn thấy Từ Đông Thăng và Khang Khang đâu, cũng không biết đã
xảy ra chuyện gì, đi lấy nước thôi mà sao lâu thế không biết.
Bên kia, Từ Đông Thăng và Khang Khang đang được cảnh sát trên tàu mời vào
phòng làm việc để lấy lời khai.
“Cháu bé, sao cháu biết hắn là kẻ buôn người?”
Cảnh sát cũng ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy đứa trẻ nhỏ thế này bắt trộm. Hình
như mới 6 tuổi? Con nhà anh ta 6 tuổi vẫn còn đái dầm ấy chứ.
Khang Khang mặt căng thẳng, nắm chặt vạt áo bố.
Nó nhìn người trước mặt, mặc quần áo giống chú Lý, là cảnh sát, vậy là người
tốt.
Nó mở miệng: “Cháu thấy ông ta lấy kẹo dụ dỗ trẻ con, mẹ cháu bảo không được
tùy tiện ăn kẹo của người lạ, kẹo đắt như thế, sao người lạ lại tùy tiện cho ăn,
chắc chắn là kẻ lừa đảo”
Từ Đông Thăng xoa đầu Khang Khang, cười.
Vừa rồi lúc họ lấy nước, Khang Khang cứ nhìn chằm chằm đứa bé cách đó không
xa. Nó phát hiện có người dùng kẹo dụ đứa bé đi chơi, nhớ đến lời mẹ dặn, chắc
chắn là kẻ lừa đảo, liền hét to “có người lừa trẻ con”.
vat/chuong-292-be-6-tuoi-bat-tromhtml]
Kẻ buôn người chột dạ, không biết là trẻ con nói linh tinh, tưởng bị phát hiện, lập
tức bế thốc đứa bé kia lên, chạy sang toa khác.
Đứa bé chưa lấy được kẹo đã bị người lạ bế đi, sợ quá khóc toáng lên, thu hút sự
chú ý của cảnh sát tuần tra.
Trên tàu đông người, kẻ buôn người không chạy thoát được, lát sau đã bị cảnh
sát phối hợp với quần chúng nhiệt tình tóm gọn. Ở toa khác còn có đồng bọn, đã
đánh thuốc mê hai đứa bé ba bốn tuổi.
Khang Khang ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ tự hào: “. Mấy chuyện các chú phát
thanh đều do mẹ cháu viết đấy, trên đó bảo không được tùy tiện đi theo người lạ,
bạn ấy không nghe lời”
Cảnh sát kinh ngạc: “Mấy bản thảo đó là mẹ cháu viết à?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng gật đầu: “Là mẹ cháu viết để dạy chúng tôi khi đi xa đấy”
Cảnh sát giơ ngón tay cái với Khang Khang, khen cả nhà họ đều thông minh:
“Sau này lớn lên cháu cũng làm cảnh sát đi bắt người xấu nhé!”
Khang Khang gật đầu, nghiêm túc: “Vâng ạ!”
Cảnh sát vừa hỏi xong thì bên ngoài truyền đến tiếng khóc, chắc là phụ huynh
đứa bé đã tìm đến, cầm giấy tờ tới xác nhận.
Trong đó có một cặp vợ chồng nhìn có vẻ thân phận cao quý, bảo là lần đầu đi tàu
hỏa, không biết sao lại ngủ gật, con đã bị bế đi mất.
Biết con mình được một đứa bé khác cứu, họ khóc vì vui sướng, cảm ơn Từ Đông
Thăng rối rít. Họ còn mua cho hai bố con Từ Đông Thăng hai suất cơm hộp đắt
nhất trên tàu, hoa quả cũng mua cả túi to đầy ắp.
Từ Đông Thăng cũng không khách sáo, nhận quà cảm ơn rồi chạy về toa của
mình.
Họ đi lâu như vậy, Lâm Tuệ lo lắng muốn chết.
“Hai bố con không phải đi lấy nước sao? Sao lại đi mua cơm thế?”
Từ Đông Thăng tay trái dắt Khang Khang, tay phải bưng cơm hộp còn xách túi
hoa quả. Đợi hắn mở cơm và hoa quả ra, Lâm Tuệ càng giật mình hơn.
“Nhiều thế này á?”
Khang Khang buông tay bố ra, sà vào lòng mẹ, vẻ trấn tĩnh trước người ngoài vừa
nãy biến mất tăm, thay vào đó là sự đắc ý, khoa chân múa tay: “Mẹ ơi, vừa nãy
con làm việc tốt đấy, chú cảnh sát còn khen con thông minh!”
“Chuyện là thế nào?”
Từ Đông Thăng cười kể lại chuyện Khang Khang dũng cảm đứng ra vừa rồi cho
cô nghe.
Người trẻ tuổi ngồi đối diện nghe thấy cũng khen thằng bé giỏi, Khang Khang lại
xấu hổ, rúc đầu vào ngực mẹ.
Lâm Tuệ vừa tự hào vừa lo lắng, xoa mặt con: “Sau này gặp người xấu làm việc
xấu, con phải bảo bố, không được tự mình xông lên, con đánh không lại người
xấu đâu”
Khang Khang không phục: “Thế con đi tìm chú Lý học, bảo chú ấy dạy con đánh
người xấu”
Từ Đông Thăng lại lần nữa cảm thấy Khang Khang đúng là hạt giống tốt để làm
cảnh sát, hắn hùa theo: “Không thành vấn đề, đến Dương Thành bố mua quà bái
sư cho con, về tìm chú Lý dập đầu bái sư”
Hộp cơm trên tay Lâm Tuệ sắp bị nước miếng của An An dìm ngập rồi, cô lau đũa,
lấy phần cơm của mình ra, chia làm hai nửa cho bọn trẻ ăn.
Trời oi bức, cô thèm hoa quả hơn.
Cô bóc một quả quýt xanh, mùi thơm thanh mát xộc vào mũi, giảm bớt cảm giác
buồn nôn.
“An An nghe thấy chưa? Sau này có người lạ cho con kẹo, con không được lấy
nhé”
Cô con gái út nhà họ ham ăn quá, Lâm Tuệ ra đường đều phải giữ chặt con bé,
chỉ sợ nó bị người ta dùng kẹo dụ đi mất.
“Vâng ạ, con biết rồi”
Ở nhà thường xuyên có kẹo ăn, cô bé chẳng thèm khát gì.
Lâm Tuệ cúi đầu nhìn con, ăn đến hai má phồng lên, núng nính thịt, đáng yêu thế
này, bọn buôn người càng thích.
Trẻ con đúng là nhiều năng lượng, ngồi xe lâu thế mà vẫn tinh thần phơi phới,
Lâm Tuệ cảm giác eo mình sắp gãy đến nơi rồi.
Họ chen chúc xuống xe, Từ Đông Thăng cảm giác mình bị ai đó đụng phải, quay
đầu lại nhìn, bắt gặp khuôn mặt đen sì của Chốc Tam.
Hai người sững lại một chút, sau đó không ai nói gì, bị dòng người tách ra mỗi
người một ngả.