Lâm Tuệ đã gọi điện báo trước cho Hoàng Thục Hoa là cả nhà sẽ đến, khi họ tới
sân, Hoàng Thục Hoa đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ chính.
Mấy đứa trẻ vào cửa, thấy người quen cũng không câu nệ, la hét chạy nhảy khắp
sân.
Lâm Tuệ nhìn mâm cơm đầy ắp, đỡ cô ấy ngồi xuống: “Em thật là, bọn chị ăn tạm
gì ở ngoài cũng được mà, sắp sinh rồi còn bày vẽ thế này, Cẩu Tử lại trách chị”
Hoàng Thục Hoa vỗ vai cô: “Trách chị cái gì, chị còn chẳng thu tiền nhà của bọn
em, vợ chồng em chiếm hời lớn rồi”
“Chị ăn trước đi, em đi tắm cái đã”
Trời nóng, Lâm Tuệ cũng chẳng cần đun nước, nước máy âm ấm là được, xả đầy
thùng, gội đầu tắm rửa cho mình và An An.
Ở trên tàu lâu như vậy, cô cảm thấy cả người như bị muối dưa rồi.
Tóc An An khô nhanh, Lâm Tuệ tết lại bím tóc cho con. Tóc con bé không chỉ dài
mà còn dày, chỉ cần vò nhẹ là bung xõa ra. Tóc uốn trước kia đã hết xoăn, giờ lại
đen và thẳng tắp.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng và hai con trai đã tắm rửa xong xuôi từ đời nào, ngồi vào bàn ăn
cơm.
Lâm Tuệ bưng bát canh uống trước cho đỡ khát, hỏi: “Việc làm ăn của Cẩu Tử
thế nào rồi?”
Hoàng Thục Hoa gắp thức ăn cho An An, cười nói: “Tốt lắm chị ạ. Bên này người
bán hàng rong nhiều hơn chỗ mình, người mua cũng nhiều. Anh ấy ngày nào
cũng mang quần áo đi bán dạo, tiện thể bán thêm ít đồ ăn vặt, mỗi ngày cũng
kiếm được ba bốn đồng”
Một tháng cũng kiếm được hơn trăm đồng, không mở cửa hàng cũng sống khỏe.
Lâm Tuệ gật đầu, lại hỏi thời gian dự sinh. Gần đây đứa bé trong bụng đạp nhiều,
chắc sắp rồi. Gần đây mới mở một bệnh viện phụ sản, Cẩu Tử cũng đã xem
trước đường đi, chỉ cần chuyển dạ là đưa đến bệnh viện ngay.
Ăn cơm xong, Lâm Tuệ buộc tóc lên tùy ý, muốn ra ngoài đi dạo. Hoàng Thục Hoa
cũng phải đi đưa cơm hộp cho Cẩu Tử, tiện thể đi bộ, vận động nhiều mới dễ
sinh.
“Chú Cẩu Tử!”
Lúc mấy người đi tới, Cẩu Tử đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây lau mồ hôi,
cười lên chỉ thấy hàm răng trắng bóc.
Lâm Tuệ cảm thấy ánh mắt hắn trông kiên nghị hơn, ra dáng đàn ông gánh vác
gia đình rồi.
“Anh chị”
Cẩu Tử đứng dậy trước, đỡ vợ ngồi xuống tảng đá, sau đó bưng hộp cơm bắt
đầu ăn.
Từ Đông Thăng nhìn quanh, so với ba năm trước lần đầu hắn tới đây, những
người bán hàng rong gánh gồng, đẩy xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm quả thực
nhiều hơn hẳn.
Hắn quay đầu lại, động tác đột nhiên khựng lại, lại chạm mắt với Chốc Tam ở
cách đó không xa.
Chốc Tam nhìn hắn, ánh mắt chuyển sang Cẩu Tử và Hoàng Thục Hoa bụng to
lùm lùm phía sau hắn, dường như rất kinh ngạc.
Ánh mắt Từ Đông Thăng thay đổi, định chạy qua cảnh cáo Chốc Tam một chút,
không ngờ đối phương đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Hắn nhíu mày, nói với Cẩu Tử: “Em dâu sắp sinh rồi, thời gian này cậu đừng ra
ngoài bán hàng nữa, cố gắng ở nhà với vợ”
Lâm Tuệ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, trong lòng “thót” một cái: “Sao thế
anh?”
“Chốc Tam cũng đến Dương Thành rồi, không biết đến làm gì, nhưng hắn vừa
nhìn thấy bụng bầu của em dâu. Anh lo hắn vì tiền thưởng mà đi tố giác”
Dù sao Chốc Tam cũng là kẻ ích kỷ, không ai dám đảm bảo hắn sẽ làm ra chuyện
gì.
Tay Cẩu Tử đang cầm hộp cơm run lên, cũng chẳng buồn ăn nữa, đứng dậy nhìn
quanh, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hoàng Thục Hoa căng thẳng, cảm thấy bụng hơi đau, không ngừng hít sâu để
bình tĩnh lại.
Lâm Tuệ thấy thế vội an ủi: “Không sao đâu, hắn không biết các em ở đâu, cho dù
tố giác cũng không tìm thấy các em. Trong nhà lương thực đầy đủ, còn có rau củ,
mấy ngày không ra khỏi cửa cũng chẳng sao, đừng lo”
Không nói nhiều nữa, Lâm Tuệ cùng bọn trẻ đỡ cô ấy về nhà, Từ Đông Thăng
cũng giúp Cẩu Tử thu dọn đồ đạc.
Sáng sớm hôm sau, dặn dò Cẩu Tử trông nom nhà cửa cẩn thận, vợ chồng Lâm
Tuệ đưa con đi chơi.
Từ Đông Thăng lần nào đến đây cũng là đi nhập hàng, bận rộn tối mặt tối mũi,
đây là lần đầu tiên đi chơi thuần túy.
Cũng là có duyên, họ lại gặp được bác tài xe ba bánh từng chở hàng trước kia.
vat/chuong-293-lo-bi-to-giachtml]
Bác tài vẫn nhớ họ, đi ngang qua thì dừng xe lại: “Ông chủ lại tới à”
Từ Đông Thăng cười ha hả: “Giờ mua nhà ở đây rồi, cũng coi như nửa người bản
địa”
Nghe vậy, bác tài vẫy tay: “Thế sau này chúng ta là đồng hương rồi. Muốn đi đâu?
Lên đây tôi chở miễn phí một cuốc”
Lâm Tuệ hôm nay mặc váy đẹp, không tiện cử động mạnh, Từ Đông Thăng vuốt
váy cho cô, rồi bế bổng cô đặt lên xe. Ba đứa nhỏ cũng leo lên, một xe đầy ắp.
Bác tài chở họ đến quán trà nổi tiếng và chuẩn vị nhất địa phương, Từ Đông
Thăng thấy bác ấy mồ hôi nhễ nhại, cũng không nói gì, nhét luôn 1 đồng vào tay
bác ấy.
Biết họ hào phóng, bác tài cười toét miệng nhận lấy.
Khẩu vị ở đây hợp với trẻ con, thiên ngọt và thanh đạm, gần như không có ớt.
Bọn trẻ ăn no căng bụng, khen ngon nức nở.
Ăn uống no nê, họ đi vườn bách thú, chụp rất nhiều ảnh với các con vật, bọn trẻ
vui đến mức không nỡ về.
Đi chơi cả ngày, khi về đến nhà thì cả Cẩu Tử và Hoàng Thục Hoa đều không
thấy đâu.
Lâm Tuệ sốt ruột: “Không phải bị tổ công tác dân số bắt đi rồi chứ?”
“Trên bàn có tờ giấy” Từ Đông Thăng bước nhanh tới cầm lên xem.
Lâm Tuệ cũng chạy lại, hóa ra là Hoàng Thục Hoa đau bụng, Cẩu Tử đưa đi bệnh
viện rồi.
Lâm Tuệ hơi lo lắng: “Anh đến bệnh viện xem tình hình thế nào, em trông bọn trẻ
ở nhà, hầm cho cô ấy nồi canh gà. Cẩu Tử là đàn ông, có khi không lo xuể”
Mấy tháng nay Hoàng Thục Hoa nuôi mấy con gà mái trong nhà để tẩm bổ, giờ
thịt trước một con.
“Được”
Trời vẫn chưa tối hẳn, Từ Đông Thăng không cần hỏi đường, ngẩng đầu là thấy
tòa nhà cao tầng nổi bật, chạy bộ chỉ mất mười phút.
Cẩu Tử đang sốt ruột đi đi lại lại trước phòng sinh.
“Cẩu Tử, sao rồi?”
Nhìn thấy anh Ba, Cẩu Tử như tìm được chỗ dựa: “Anh Ba, mấy tháng nay tâm
trạng Thục Hoa cứ nơm nớp lo sợ, thai vốn đã không ổn, hôm nay đột nhiên trở
dạ, bác sĩ bảo con sẽ ra sớm vài ngày”
Từ Đông Thăng nghe vậy, sớm vài ngày thôi, chắc con không sao đâu, lại hỏi:
“Em dâu vào bao lâu rồi?”
“Tầm nửa tiếng rồi ạ”
Từ Đông Thăng thấy tay hắn trống trơn, đoán là chưa kịp mang gì.
“Sinh con không nhanh thế đâu, anh ở đây trông, cậu chạy ù về lấy đồ cho vợ con
đi”
Cẩu Tử gật đầu, chạy biến đi. Đồ đạc đã chuẩn bị sẵn, đi về chưa đến nửa tiếng.
Lại đổi Từ Đông Thăng về nhà trông trẻ con, Lâm Tuệ mang canh gà và cơm đến,
Cẩu Tử cũng chưa ăn gì.
Lần này Hoàng Thục Hoa sinh còn lâu hơn lần đầu, trời tối mịt mới ra khỏi phòng
sinh.
Cũng may mẹ tròn con vuông, đứa bé nhỏ xíu gầy gò, đỏ hỏn nằm bên cạnh cô
ấy.
Hoàng Thục Hoa mồ hôi đầm đìa, chỉ kịp nhìn con một cái rồi thiếp đi.
Đợi cô ấy tỉnh lại, uống chút canh gà lót dạ mới có sữa.
Cẩu Tử túc trực bên cạnh, Lâm Tuệ dạy hắn dỗ con, thay tã.
Lúc sinh đứa đầu, toàn là các cụ giúp đỡ, giờ xa quê, mấy việc này hắn không
làm thì ai làm?
Phụ nữ và con cái trời sinh huyết mạch tương thông, đàn ông thì không có sự gắn
kết tự nhiên như thế.
Người ta bảo làm cha chỉ khi giặt tã mới cảm nhận được tình phụ tử mãnh liệt ùa
về.
Cô không biết lời này có thật không, chỉ biết lần đầu tiên Cẩu Tử giặt tã cho con
gái, hốc mắt hắn đỏ hoe.