Gia đình Cẩu Tử thích nghi ở thành phố khá tốt, việc buôn bán dần khởi sắc. Cậu
ấy đọc báo mới biết cửa hàng của anh ba sắp bị dỡ bỏ.
Tốc độ truyền tin vẫn hơi chậm.
Cẩu Tử có chút kích động, giọng oang oang, Từ Đông Thăng che ống nghe: “Đợi
anh về rồi nói kỹ với chú sau”
“Vâng!”
Mấy cụ già không biết chữ trong thôn thì không nói làm gì, mấy cán bộ thôn ngày
ngày uống trà đọc báo, thấy anh về liền cười hì hì hỏi, tiền đền bù giải tỏa được
bao nhiêu thế? Nhiều tiền thế tiêu sao hết? Sớm đã thành hộ vạn tệ (hộ có 10.000
tệ) rồi nhỉ?
“Ai nói thế, lãnh đạo có phát tiền cho bọn em đâu, cùng lắm thu hồi được vốn cửa
hàng là may rồi”
“Thật sự không có nhiều tiền thế đâu, em thu hồi vốn cửa hàng, không lỗ là mãn
nguyện rồi”
“Các bác đừng nghe đài báo nói bừa, làm gì có chuyện phát cả vạn tệ, thế thì
mọc ra bao nhiêu hộ vạn tệ à?”
Hai người đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi của đám người dưới
gốc cây phía sau.
“Tôi thấy là chúng nó không muốn nói thôi! Báo đăng ảnh rành rành ra đấy, hai cái
cửa hàng to thế kia, chắc chắn được đền bù không ít”
“Mai chúng ta đi thăm dò ý lão Từ xem sao?”
“”
Hai người im lặng, mệt đến mức chẳng buồn nói chuyện, mãi đến khi trời tối hẳn
mới bước vào cửa nhà.
“Ba mẹ về rồi!”
“Thằng ba, A Tuệ, sao hai đứa về muộn thế?”
Từ Đông Thăng xua tay, giọng yếu ớt: “Mệt quá, không muốn nói chuyện”
Từ mẫu rót nước cho họ, ba đứa trẻ ân cần bê hai chậu nước tới cho ba mẹ rửa
mặt rửa tay.
Lâm Tuệ nhận lấy khăn mặt An An đưa, nhúng vào nước lạnh, lau sạch lớp mồ hôi
dính nhớp nháp trên mặt và tay, cảm giác sảng khoái hơn chút.
An An bê chậu nước đi chỗ khác, sau đó kéo cô ngồi xuống, bóp vai đấm lưng,
Lâm Tuệ nhắm mắt nghỉ ngơi: “Hôm nay ngoan thế?”
Bên kia Từ Đông Thăng cũng được hai cậu con trai phục vụ thoải mái dễ chịu,
cảm thán: “Lão tử lần đầu tiên được hưởng phúc con cái phục vụ, cũng coi như
trải nghiệm trước cuộc sống dưỡng già mấy chục năm sau”
Từ mẫu lắc đầu, vô tình vạch trần: “Ba đứa nó hôm nay nhân lúc ông bà không để
ý, ăn sạch kem trong tủ lạnh rồi”
Lâm Tuệ nhíu mày, nhìn mấy đứa trẻ đang cúi đầu chột dạ không nói gì: “Trong đó
mẹ nhớ còn ít nhất mười lăm cây, hôm nay các con ăn hết sạch à?”
Bình quân mỗi đứa năm cây!
Cô kéo An An đến trước mặt, sờ bụng con bé: “Có thấy khó chịu không?”
An An cắn môi, cẩn thận liếc nhìn mẹ: “Không khó chịu ạ”
“Không cần đấm nữa, đứng dậy đi” Từ Đông Thăng chỉ về phía trước.
Ba đứa trẻ do dự đứng ra, mím chặt môi, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt
ba mẹ.
“Đứng thẳng lên cho ba”
Từ Đông Thăng hỏi: “Đứa nào đầu têu?”
Vẫn không nói gì, thế là cả ba cùng chịu phạt.
Lâm Tuệ không chút nương tay: “Hôm nay mỗi đứa viết cho mẹ một bản kiểm
điểm 300 chữ, không viết xong không được ngủ”
Ba cặp mắt trợn tròn, Thường Thường định xin tha, Lâm Tuệ nhìn cậu bé lạnh
lùng: “Không được mặc cả, không thì viết 500 chữ”
Thường Thường lập tức ngậm miệng.
Biết mẹ không nói đùa, Khang Khang vội vàng kéo em trai em gái chạy vào thư
phòng nhỏ.
Mấy anh chị cũng không xem tivi nữa, sán lại hỏi: “Việc giải tỏa chốt rồi à? Bao
giờ chuyển? Được bao nhiêu tiền?”
vat/chuong-331-tre-con-bi-benhhtml]
Lâm Tuệ không nói gì, Từ Đông Thăng hơi bực bội: “Mấy vạn thôi, được bao
nhiêu đâu, anh chị tưởng chiếm được tiền của nhà nước à?”
Từ phụ nhìn sắc mặt hai người, đúng là mệt mỏi lắm rồi: “Đừng quan tâm được
bao nhiêu, đều không bằng giữ lại cửa hàng tiếp tục kiếm tiền. Thôi, hỏi nhiều làm
gì, để vợ chồng thằng ba nghỉ ngơi đi, chúng nó mệt rồi, mai còn phải tiếp tục làm
việc”
“Đi đi đi, về ngủ hết đi, tivi nóng ran rồi kìa”
Bị đuổi về, chị dâu hai trong lòng không vui, chị ta còn muốn hỏi tiếp cơ mà.
Họ cũng ở huyện thành, thường xuyên có người đến cửa hàng bàn tán chuyện
giải tỏa, chị ta ngứa ngáy trong lòng, cũng đoán già đoán non xem có phải kiếm
được món hời lớn không, nếu không sao lại lên báo.
Nhưng giờ không hỏi được, đành để hôm khác vậy.
Từ mẫu trước khi về nhà còn đun nước nóng, nước nóng pha với nước giếng,
không lạnh lắm.
Đàn ông thân nhiệt cao không sao, nhưng phụ nữ vẫn phải chú ý giữ ấm.
Chờ Lâm Tuệ tắm xong, đang lau tóc thì Khang Khang chạy tới, giọng nói gấp
gáp: “Mẹ ơi, em gái đau bụng, vừa đi vệ sinh mấy lần rồi”
Lâm Tuệ vứt khăn mặt xuống, chạy theo con vào phòng nhỏ.
Chỉ thấy An An gục xuống bàn, ôm bụng, mặt mày trắng bệch.
Thường Thường đang ở bên cạnh lau mồ hôi trán cho em.
Cô nhìn một cái, hốt hoảng hét lên: “Từ Đông Thăng, anh mau đun nước sôi, pha
ít muối vào, An An bị tiêu chảy rồi!”
Từ Đông Thăng đang dội nước giếng ở sân sau, người còn chưa lau khô, nghe
thấy thế vội vàng mặc quần đùi vào, chạy ra: “Nghiêm trọng không?”
Lâm Tuệ vừa đỡ An An dậy, con bé liền bắt đầu nôn. Nôn hết sạch cơm tối không
còn một hạt, cuối cùng nôn cả ra nước chua, cả người run rẩy.
Chờ con bé nôn xong, Lâm Tuệ bế con lên, nhanh chóng sắp xếp.
“Khang Khang và Thường Thường qua gọi ông bà nội sang ngủ cùng, mẹ thay
quần áo cho An An, bếp vẫn còn lửa, anh ba đổ thêm chút nước đun sôi để nguội
vào hâm nóng lên, pha chút nước muối cho An An uống, lát nữa chúng ta đi bệnh
viện”
Hai anh em sợ quá, mắt đỏ hoe, dắt theo chó Sơn Oa chạy sang nhà cũ.
Từ Đông Thăng làm theo lời vợ, vội vàng cầm phích nước và ca tráng men đi pha
nước muối.
Từ phụ Từ mẫu đã nằm xuống, nghe cháu trai vừa khóc vừa gọi sang, hồn vía lên
mây, vội vàng chạy sang, vừa lúc gặp vợ chồng con trai đẩy xe ra cửa.
Nhìn thấy An An mặt mũi trắng bệch.
“Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này? Có phải ban ngày ăn nhiều kem quá nên bị lạnh
bụng không?”
“Con không rõ, phải đi bệnh viện mới biết được”
Trạm y tế trên trấn chỉ trực đến 12 giờ, giờ đã 11 giờ rồi, qua đó chưa chắc đã
được khám tử tế.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Hai đứa đi nhanh đi, để cha mẹ trông hai thằng cu”
Lâm Tuệ ôm An An trong lòng, sờ đầu hai con trai: “Các con ở nhà với ông bà nội,
em không sao đâu, đừng lo lắng nhé, mai ba mẹ về”
“Vâng ạ”
Từ phụ Từ mẫu đóng cổng sân lại, không khỏi cảm thán: “Con bé An An này sức
khỏe vẫn yếu, mấy anh em nó không sao, có mỗi nó bị thế này”
“Hồi mới sinh nó đã yếu hơn cả mèo con, nuôi được đến giờ cũng coi như khỏe
mạnh rồi”
Từ phụ vỗ vai hai cháu trai: “Sau này để ý em chút, đừng để em ăn linh tinh, bụng
dạ yếu quá”
Khang Khang Thường Thường gật đầu lia lịa: “Cháu biết rồi ạ”
Ba anh em từ bé đã ăn ngủ chơi cùng nhau, cùng một mẹ sinh ra, tình cảm sâu
đậm hơn người khác, đêm nay trằn trọc mãi không ngủ được.
Tắt đèn, trong bóng tối truyền đến tiếng nức nở của Thường Thường: “Anh cả, An
An bị bệnh nặng lắm à?”
Khang Khang lau nước mắt, giọng mũi nghẹt nghẹt: “Chắc chắn không phải đâu,
mẹ bảo em không sao, mai là về rồi”