Cát Hồng Anh nhìn thấy Ôn Tuyết Mạn đi ra từ nhà An Họa, trong lòng không vui.
Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tiểu thư tư bản tìm tiểu thư tư bản chơi.
“Chị” Cát Hồng Hà đón đầu, kéo tay Cát Hồng Anh, vỗ ngực may mắn: “Hôm
nay em nghe bà cụ Vương nói, anh Tiêu. Phó sư trưởng Tiêu đánh vợ thật đấy,
may mà em không lấy anh ta!”
Cát Hồng Anh giật mình: “Cái gì?”
Cát Hồng Hà kể lại những gì mình nghe được: “. Hôm đi nhà tắm em cũng thấy
An Họa, tiếc là không lại gần nên không thấy dấu tay trên mặt cô ta”
Cát Hồng Anh tỏ vẻ hoài nghi, cô và Dư Bảo Sơn quen biết Tiêu Chính nhiều năm,
theo hiểu biết của cô thì Tiêu Chính tuy hung dữ nhưng không giống người đánh
phụ nữ.
Cát Hồng Anh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nói: “Vấn đề chắc chắn nằm ở An Họa!
Em xem hôm nọ cô ta nấu cơm suýt đốt cả nhà, ngày thường còn ra vẻ tiểu thư
đài các, hơn nữa” Nói đến đây, cô cười quái gở một tiếng.
Cát Hồng Hà hỏi: “Hơn nữa gì?”
Cát Hồng Anh luôn cho rằng mình khác với mấy bà nội trợ lắm điều, cô khinh
thường việc đặt điều thị phi, nhưng giờ phút này đối mặt với em gái ruột, cô không
khỏi buông lỏng sự kiểm soát bản thân.
“Hồi còn ở trường quân đội tỉnh thành đã có tin đồn rồi, bảo là An Họa vốn không
tình nguyện gả cho Tiêu Chính, trước khi cưới cô ta đã có người yêu, vì người
yêu đi lấy vợ nên cô ta mới giận dỗi lấy chồng”
“Hả?”
Sự kinh ngạc của Cát Hồng Hà càng khiến Cát Hồng Anh muốn nói cho sướng
miệng, cô tiếp tục: “Sau khi cưới, An Họa ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ đẻ, tối
cũng không về, hừ, ai biết cô ta ngủ ở nhà mẹ đẻ hay ngủ ở đâu. Tiêu Chính ở sư
đoàn độc lập bốn năm, cô ta cũng ở nhà mẹ đẻ suốt, chưa từng đến thăm chồng
lần nào!”
Miệng Cát Hồng Hà há hốc: “Ý chị là, cô ta. cô ta. ngoại tình?”
Cát Hồng Anh ghé sát lại, thần bí nói: “Em nhìn thằng Đông Đông nhà cô ta xem,
có điểm nào giống Tiêu Chính không?”
Cát Hồng Hà chưa nhìn kỹ thằng bé bao giờ, nỗ lực nhớ lại: “Hình như là không
giống bố nó”
Cát Hồng Anh cười châm chọc: “Cho nên chị mới bảo, Tiêu Chính cưới cô vợ như
thế thật phí phạm con người cậu ta, nếu cậu ta ly hôn cưới em, cuộc sống không
biết tốt đẹp thế nào đâu, em thành phần tốt, lại cần cù bổn phận”
“Chị, đừng nói nữa” Cát Hồng Hà cúi gằm mặt, từ lúc biết Tiêu Chính đánh
vợ, cô ta đã chẳng còn chút hảo cảm nào với anh.
Cát Hồng Anh hiểu ý em gái: “Được được được, không nói cậu ta nữa, nói chuyện
của em. Hôm nào chị bảo anh rể mời Trưởng phòng Lý về nhà ăn cơm, lúc đó em
xem mặt cậu ta cho kỹ nhé”
Mặt Cát Hồng Hà đỏ bừng: “Thế ngại chết đi được”
Cát Hồng Anh cười lườm em gái: “Cô ngốc này, chị đương nhiên không ngốc đến
mức nói thẳng là xem mặt. Cớ chị tìm xong rồi, chẳng phải An Họa mới đến sao,
cứ bảo là tiệc đón gió tẩy trần cho người nhà Phó sư trưởng Tiêu, mời mấy cán
bộ cấp cao về nhà ăn cơm, ai có gia đình thì đưa theo. Không ai nhận ra là đang
xem mặt đâu”
Cát Hồng Hà lúc này mới yên tâm.
“Đến hôm đó, em nấu một bàn đồ ăn thật ngon, trổ tài hiền huệ, đảm bảo cậu ta
nhìn thấy sẽ tự động đến cửa cầu hôn”
Mặt Cát Hồng Hà đỏ như gấc chín: “Chị”
Cát Hồng Anh hài lòng nhìn em gái. Em gái cô cái gì cũng tốt, không tin là không
tìm được người đàn ông tốt.
Ngày hôm sau lúc sửa đường, sau mông Tiêu Chính có một cái đuôi bám theo.
“Đây là Lý Hàn Tùng, qua giúp một tay” Tiêu Chính giới thiệu không mấy tình
nguyện.
Anh vốn định một mình sửa xong con đường, vừa lúc thể hiện bản lĩnh cho An
Họa xem, tên Lý Hàn Tùng này cứ nhất quyết đòi xen vào, cậu ta giúp được cái
rắm ấy!
Lý Hàn Tùng hoàn toàn không biết Tiêu Chính đang thầm chửi mình trong lòng,
nhiệt tình chào hỏi An Họa: “Chào chị dâu. Trước kia chúng ta gặp nhau hai lần ở
tỉnh thành rồi, chắc chị dâu quên em rồi”
Quả đúng là vậy, người này trong đầu nguyên chủ không có chút ấn tượng nào,
nhưng An Họa sẽ không biểu hiện ra ngoài, cô cười nói: “Sao quên được chứ, ở
nhà ba thằng bé cũng hay nhắc đến cậu lắm”
Tiêu Chính nhướng mày, ba thằng bé? Nghe sướng tai ghê gớm!
Lý Hàn Tùng cười ha hả: “Thật á, lão Tiêu nhắc gì về em? Có phải chuyện giới
thiệu đối tượng không?”
truong/chuong-17-rat-biet-lam-viechtml]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Không sai, mục đích chính Lý Hàn Tùng đến đây hôm nay là để nhờ giới thiệu đối
tượng! Hiệu suất của Tiêu Chính thấp quá, mấy ngày rồi mà chưa thấy hồi âm,
anh ta đành phải tự mình đến thám thính tình hình.
“Vụ này tôi còn chưa nói với cô ấy” Tiêu Chính nói.
Lý Hàn Tùng lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”.
An Họa cười nói: “Sao? Muốn nhờ tôi giới thiệu đối tượng giúp cậu à?”
Lý Hàn Tùng: “Hì hì, đúng vậy, em chỉ kém lão Tiêu hai tháng, con lão ấy đi mua
xì dầu được rồi mà em vẫn còn độc thân, chị dâu thương tình giúp em với?”
An Họa hỏi: “Cậu có yêu cầu gì không?”
Lý Hàn Tùng vội nói: “Không yêu cầu gì khác, cứ tầm tầm như chị dâu là được,
xinh đẹp, có văn hóa, nói chuyện hợp với em”
Tiêu Chính: “Tầm như vợ tôi thì có được mấy người? Cả đời này cậu khó mà tìm
được”
“Mèo khen mèo dài đuôi” An Họa lườm anh một cái, lại quay sang Lý Hàn Tùng:
“Nhưng chuyện này đúng là không vội được, tôi chỉ có thể nói là sẽ để ý giúp cậu,
chứ không dám đảm bảo có người phù hợp đâu”
Nói đoạn, cô cẩn thận đánh giá Lý Hàn Tùng một lượt, cao khoảng 1m75, da
trắng, mặt mũi có nét thư sinh, nếu đặt ở đời sau chắc được gọi là tiểu soái ca,
nhưng không phù hợp lắm với thẩm mỹ thời đại này.
Quay đầu lại cô hỏi kỹ Tiêu Chính thêm về các điều kiện khác của anh ta.
Lý Hàn Tùng đến giúp, tối nay chắc chắn phải giữ lại ăn cơm, An Họa thấy trong
nhà không có gì ngon nên lặng lẽ lấy từ không gian ra hai dẻ sườn heo và một
miếng thịt ba chỉ.
Sống thực tế mới biết vật tư thời đại này thiếu thốn đến mức nào, thường thường
có tiền cũng không mua được hàng hiếm, ví dụ như thịt thà và vải vóc, cùng một
số thực phẩm tươi sống khác, hàng về là phải xếp hàng trước, chậm chân là hết,
huống chi còn cần phiếu mua hàng, mỗi người mỗi tháng đều có định mức, muốn
mua thêm còn phải tốn tiền đổi phiếu.
Không gian có tác dụng lớn hơn cô tưởng tượng nhiều.
An Họa định làm sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu sư tử đầu, lại sai Đông Đông
mang mấy quả trứng gà sang hàng xóm đổi ít rau tươi.
Đông Đông về mang theo mấy quả bí ngòi và cà chua, trứng gà vẫn còn nguyên.
Đông Đông nói: “Bác gái bảo rau không đáng tiền, không cần đổi trứng gà”
An Họa hỏi xem là bác gái nhà nào, ghi nhớ tên trong lòng, định bụng sau này tìm
cơ hội cảm ơn lại.
Mặt trời sắp xuống núi thì cơm nước đã xong, đường đi cũng sửa xong.
An Họa cố ý dặn Tiêu Chính mua đá vụn, hình dạng không quy tắc, lát thành một
con đường nhỏ quanh co uốn lượn, rất nên thơ. Đường ở sân sau thì quy củ hơn,
chia cả sân thành ba khu lớn, một khu xây nhà vệ sinh, một khu dựng lán chứa đồ
lặt vặt, khu còn lại đào hầm ngầm.
Nhưng sự chú ý của An Họa không nằm ở con đường mới sửa, cô nhìn về phía
Tiêu Chính đang ở trần một bên.
Cơ tam giác của anh phát triển, khiến toàn bộ thân trên trông rất cường tráng, cơ
ngực rõ nét, cơ bụng tám múi săn chắc, không chút mỡ thừa, quần quân đội
thắt lưng buộc chặt ngang hông, lộ ra đường nhân ngư sẫm màu quyến rũ.
Trên người anh có vài vết sẹo cũ, càng làm tăng thêm khí chất phong trần mạnh
mẽ.
Tiêu Chính đi ngủ toàn mặc áo ba lỗ, tắm ngoài sân thì ở trần nhưng tối om, muốn
nhìn cũng chẳng thấy. Cho nên, đây là lần đầu tiên An Họa thấy anh không mặc
áo.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác rất. rất biết “làm việc”.
“Vợ ơi, thấy thế nào? Việc nặng hầu hết là anh làm, Lý Hàn Tùng chỉ phụ tá thôi,
anh làm được chứ?” Tiêu Chính giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng mắt lại
dán chặt vào An Họa, muốn tìm kiếm sự hài lòng trên gương mặt cô.
.. Làm được thì anh làm thật đi chứ, chỉ nói mồm có ích gì!
An Họa lườm anh một cái, hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng.
“Ăn cơm!”
Tiêu Chính ngơ ngác không hiểu, anh đắc tội cô chỗ nào vậy??