Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 18: "Cô ấy dịu dàng hiền thục lắm đấy!"



Lý Hàn Tùng đi tới, nói: “Không ngờ chị dâu nhìn bề ngoài nhu mì yếu đuối, thế

mà lại là người ghê gớm”

Tiêu Chính lườm anh ta một cái: “Cô ấy ghê gớm chỗ nào? Cô ấy không biết bao

nhiêu phần dịu dàng, hiền thục đấy nhé”

Lý Hàn Tùng nghẹn lời: “Cậu hung dữ thế làm gì? Tớ có nói xấu chị dâu đâu. Với

lại tớ còn có thắc mắc này, chị dâu trước kia hình như. không có được. nói thế

nào nhỉ? Bình dị gần gũi thế này đâu?”

Đôi mắt đen của Tiêu Chính bỗng trở nên thâm trầm, hồi lâu sau, từ trong cổ họng

mới bật ra tiếng cười trầm thấp: “Đúng vậy, cô ấy so với trước kia, không giống

nhau”

“Còn đứng đó làm gì thế? Một lát nữa thức ăn nguội hết bây giờ” Tiếng An Họa

từ bên trong vọng ra.

“Vào ngay đây” Tiêu Chính vội đáp, sau đó đi đến vòi nước rửa tay.

Lý Hàn Tùng thấy anh xát xà phòng nghiêm túc, lại tỉ mỉ kỳ cọ, moi sạch đất trong

kẽ móng tay, đến cả kẽ ngón tay cũng chà đi chà lại một lượt!

Lý Hàn Tùng kinh ngạc nói: “Được đấy lão Tiêu, giờ lại giảng vệ sinh thế cơ à”

Tiêu Chính: “Ông đây xưa nay vẫn luôn ở sạch như thế!”

Lý Hàn Tùng ngậm miệng lại, anh ta sẽ không nhắc lại chuyện ai đó trước kia vì

ăn bẩn không rửa tay mà bị tào tháo đuổi cả đêm đâu.

Lúc trước Tiêu Chính cưới An Họa, trong lòng Lý Hàn Tùng cũng lo lắng thay, sợ

hai người này không hợp. Không ngờ An Họa, cái cô tiểu thư nhà tư bản này, lại

thực sự cải tạo được con người anh!

Trên bàn cơm, Lý Hàn Tùng nhìn bốn món ăn sắc hương đều đủ, mắt dán chặt

vào: “Chỗ này đều là chị dâu làm á?”

“Nói thừa, chẳng lẽ cậu làm?” Tiêu Chính hất cằm, giọng điệu không giấu được vẻ

đắc ý.

Lý Hàn Tùng nhìn bạn mà trong lòng chua loét, nhìn cái vẻ mặt vênh váo của anh

kìa, chẳng qua là cưới được cô vợ vừa đẹp vừa có văn hóa lại còn biết nấu ăn

thôi mà!

An Họa cười nói: “Cơm rau dưa thường ngày thôi, chú đừng chê nhé. Hai người

ăn trước đi, tôi đi bưng canh lên”

Tiêu Chính vội vàng đi theo: “Để anh bưng cho, em cẩn thận kẻo bỏng”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lý Hàn Tùng nhìn đôi vợ chồng tình cảm rõ rệt, hốc mắt nóng lên. Cánh lính tráng

bọn họ, ai mà chẳng mong có một gia đình êm ấm hòa thuận, có người biết lạnh

biết nóng ở bên cạnh chứ?

“Đồng chí Lý Hàn Tùng ở nhà có anh chị em gì không?” An Họa hỏi.

“Chị dâu đừng khách sáo thế, cứ như lão Tiêu ấy, gọi thẳng tôi là lão Lý đi” Lý

Hàn Tùng nói xong, tiếp tục trả lời câu hỏi của An Họa: “Nhà tôi chỉ có một cô em

gái đang làm y tá ở bệnh viện, mẹ cũng là bác sĩ, bố thì công tác ở Sở Y tế”

An Họa nghe lời nói: “Được, vậy tôi gọi chú là lão Lý nhé”

Tiêu Chính liếc An Họa một cái, trong lòng hơi khó chịu, cô gọi anh toàn là Tiêu

Chính, Tiêu Chính, gọi thẳng tên cúng cơm.

An Họa lại nói: “Lão Lý này, chú với lão Tiêu nhà tôi quen nhau lâu rồi nhỉ?”

Tai Tiêu Chính giật giật. “Lão Tiêu nhà tôi”? Nghe cũng được đấy, nhưng mà có

phải bình dân quá không? Lão Tiêu, lão Lý, nghe chẳng phân biệt được ai là

người nhà, ai là người ngoài cả!

Lý Hàn Tùng nói: “Chứ còn sao nữa, cũng phải ngót nghét mười năm rồi, hồi

chiến tranh Triều Tiên cậu ấy là đại đội trưởng, tôi là đại đội phó của cậu ấy”

“Thế là chỗ giao tình lâu năm rồi” An Họa cảm thán một câu.

Trong bữa cơm, câu được câu chăng chuyện trò, An Họa đã thăm dò rõ ràng tình

hình của Lý Hàn Tùng.

Sau đó cô cảm thấy việc giới thiệu đối tượng cho anh ta có chút khó khăn.

Theo yêu cầu của Lý Hàn Tùng, đằng gái vừa phải có văn hóa, lại vừa phải xinh

đẹp. Để thỏa mãn hai điều kiện này, đa phần đều là người có thành phần xuất

thân cao, rốt cuộc thì con gái nhà nghèo hồi trước làm gì có tiền đi học.

Nhưng xét đến thời cuộc biến động trong tương lai, An Họa lại không muốn giới

thiệu một người giống mình cho Lý Hàn Tùng.

Chỉ đành từ từ xem xét vậy.

“Tiểu Tiêu, Tiểu An, hai người có nhà không?”

truong/chuong-18-co-ay-diu-dang-hien-thuc-lam-dayhtml]

Vừa ăn cơm xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi, ngay sau đó, Cát Hồng

Anh bước vào.

“Ái chà, mới ăn xong đấy à?” Cát Hồng Anh nhìn mâm cơm thừa canh cặn trên

bàn, có chút buồn bực. An Họa không phải không biết nấu cơm sao? Chỗ này

nhìn cũng không giống mua ở nhà ăn, chẳng lẽ là Tiêu Chính nấu?

Chị ta thầm bĩu môi trong lòng, Tiêu Chính là đàn ông đàn ang, nên dành thời gian

tâm sức cho công việc, thế mà lại còn phải đi nấu cơm, An Họa làm vợ thế này

quá là không đạt chuẩn.

“Chị Hồng Anh, có việc gì không ạ?” An Họa mời chị ta ngồi.

“Thôi tôi không ngồi đâu” Cát Hồng Anh xua tay, thấy Lý Hàn Tùng cũng ở đó liền

cười nói: “Vừa khéo Trưởng phòng Lý cũng ở đây, tôi mời luôn thể. Là thế này,

Tiểu An mới đến mà, tôi tính làm bữa cơm đón gió cho cô ấy, mời mọi người tối

mai sang nhà tôi ăn cơm”

An Họa tỏ ra vẻ thụ sủng nhược kinh: “Chị khách sáo quá, không cần phải thế đâu

ạ”

Cát Hồng Anh cười lấy lệ với cô, sau đó quay sang Lý Hàn Tùng, trịnh trọng nói:

“Trưởng phòng Lý cũng phải đến nhé, ngàn vạn lần đừng từ chối đấy”

Lý Hàn Tùng nói đùa: “Được ăn chực miễn phí, đương nhiên tôi sẽ không từ chối

rồi”

Tiêu Chính cũng nói: “Vậy trước hết cảm ơn chị”

Cát Hồng Anh gật đầu rồi ra về.

An Họa cảm thấy kỳ lạ, cô rất chắc chắn Cát Hồng Anh không có thiện cảm với

mình, sao lại còn đặc biệt muốn làm tiệc đón gió cho cô chứ?

Chờ Lý Hàn Tùng về rồi, An Họa bày tỏ thắc mắc này với Tiêu Chính.

Tiêu Chính rất ngạc nhiên: “Chị Hồng Anh không thích em? Tại sao?”

An Họa nghẹn lời, hóa ra ông chồng này hoàn toàn mù tịt về toan tính của Cát

Hồng Anh và Cát Hồng Hà.

Cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu trước đó em và anh ly hôn thật, chị Hồng

Anh muốn giới thiệu em gái chị ấy cho anh, anh có đồng ý không?”

Sự chú ý của Tiêu Chính dồn hết vào nửa câu đầu, trong lòng khó chịu hỏi: “Em

chẳng phải đã bảo sau này không nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’ nữa sao? Sao lại

nhắc?”

An Họa: “. Em nói là nếu như thôi, anh có cưới Cát Hồng Hà không?”

Cô thật sự tò mò. Trong sách nói nam chính bị tác phong tiểu thư nhà tư bản của

vợ cũ hành hạ đến sợ, tái hôn liền muốn tìm một người phụ nữ nông thôn chất

phác, nên mới chọn nữ chính từ quê lên tìm chồng, ai ngờ chồng đã cưới người

khác, hai người cưới trước yêu sau.

Theo suy nghĩ của nam chính, điều kiện của Cát Hồng Hà hẳn là khá phù hợp, tại

sao nam chính không cưới Cát Hồng Hà xuất hiện trước nhỉ? Chẳng lẽ nam nữ

chính là cặp đôi trời sinh, nam chính độc thân là để dành riêng cho nữ chính?

Vậy cô chọn không ly hôn với Tiêu Chính, sau này nữ chính xuất hiện, cốt truyện

có còn phát triển theo quỹ đạo ban đầu không?

Lòng An Họa hơi rối, càng muốn biết Tiêu Chính nghĩ thế nào.

Tiêu Chính bị An Họa quấn lấy không còn cách nào, buộc phải nghiêm túc suy

nghĩ về khả năng cô nói, cuối cùng bảo: “Anh tuy quan hệ cá nhân với vợ chồng

Chính ủy Dư không tệ, nhưng anh sẽ không ràng buộc sâu thêm với họ”

An Họa truy hỏi: “Tại sao vậy?”

Tiêu Chính: “Sư trưởng Trần và Chính ủy Dư là cộng sự, nhưng bối cảnh khác

nhau, anh ở giữa, tốt nhất không nên có khuynh hướng rõ ràng”

An Họa đã hiểu.

Nói cách khác Trần Cương và Dư Bảo Sơn thuộc hai phe khác nhau, ngày thường

bình yên vô sự thì có thể phối hợp công tác, một khi có biến, sẽ hình thành cục

diện đấu đá.

An Họa lại hỏi: “Vậy còn anh? Bối cảnh của anh là gì?”

Tiêu Chính không ngờ An Họa lại bàn chuyện chính trị với anh, khựng lại một chút

mới nói: “Anh không dựa vào ai trong hai người họ cả”

Cho nên Dư Bảo Sơn muốn làm mối cô em vợ cho Tiêu Chính, cũng là có ý lôi

kéo phải không?

Đừng nhìn hiện tại là xã hội mới, quan hệ thông gia vẫn là thủ đoạn hữu hiệu nhất

để ký kết liên minh lợi ích.

An Họa yên tâm rồi, chỉ cần biết nguyên nhân Tiêu Chính không cưới Cát Hồng

Hà là hợp lý thì tốt, nếu không tìm ra được quan hệ logic, cô thật sự lo lắng cốt

truyện nguyên tác sẽ cuồn cuộn ập đến không thể cản phá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.